Địa điểm huấn luyện ngắm bắn súng ngắn được chọn ở tiền đình tòa thành.
Kể cả Sylvia cũng vậy, tất cả phù thủy được chọn vào đội điều tra đều nhận được một cây súng lục ổ quay.
Roland tốn hai ngày để cho mọi người quen thuộc và nắm giữ tư thế đeo súng, sau đó huấn luyện bước vào giai đoạn nhắm bắn đạn thật. Nội dung chủ yếu chia làm nhắm bắn tốc độ cao mười mét và năm mét, dùng ứng phó cho tình huống đón địch có chuẩn bị và đón địch đột kích.
Khi đeo súng luyện tập, những phù thủy biểu hiện còn ra hình ra dạng, nhưng đến lúc ngắm bắn thì lại không xong.
Đặc biệt khi tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, đa số người đều sẽ che hai lỗ tai lại, Nightingale nhìn mà nhíu mày.
Ngoại trừ Anna.
Chỉ thấy nàng hai tay cầm súng, vẫn không nhúc nhích, liên tục bóp cò, hoàn toàn không để ý đến tiếng súng và khói thuốc súng. Tạm thời không bàn đến độ chính xác, chỉ riêng động tác thì đã làm rất gọn gàng.
Chẳng lẽ ngoại trừ học tập tri thức ra thì ở những mặc khác Anna cũng cực kỳ có thiên phú? Roland âm thầm kinh ngạc, nhưng mà là súng lục ổ quay cỡ lớn, dù cho sử dụng đạn được làm từ thuốc súng đen thì cũng có sức giật tương đối lớn, tại sao cánh tay của nàng có thể không chút sứt mẻ khi liên tục bắn như vậy?
Hắn tò mò đi đến sau lưng đối phương, chỉ thấy hai luồng lửa đen dán chặt lấy phần chuôi, kẹp chặt nó trên không trung, mà Anna chỉ là làm ra tư thế cầm giả, hoàn toàn không có đụng tới súng. Vỗ vỗ bờ vai của nàng, nàng mới lấy nút tai được làm từ ngọn lửa đen ra ngoài, vẻ mặt như muốn nói mau khen ta: “Như thế nào, ta bắn trúng toàn bộ bia ngắm!”
Roland dở khóc dở cười, đành phải lớn tiếng tuyên bố: “Tất cả mọi người không được sử dụng năng lực phụ trợ luyện tập!”
“Ôi chao, tại sao?”
“Nếu như gặp được kẻ địch có được Thần Phạt Chi Thạch, như vậy thì không phải sẽ luống cuống tay chân sao?” Roland thở dài, đưa tay giúp Anna bịt lỗ tai: “Như vậy sẽ không sợ.”
“Ừ!” Trong ánh mắt sáng rực của nàng tràn đầy vui vẻ, sao khi đổi đạn thì bắt đầu ngắm bắn tiếp.
“Macy, mau tới, ta cũng cần bịt lỗ tai.” Lightning hâm mộ hét lên.
“Groo?” Người sau chỉ chỉ súng trong tay mình.
“Dù sao thì khi ngươi biến thành chim cũng không thể dùng súng được.” Cô gái nhỏ liếc mắt ra hiệu: “Ngươi giúp ta bịt trước, như vậy ta sẽ giúp ngươi bịt.”
“Groo!”
Những phù thủy khác trong tòa thành cũng bị tiếng súng liên tiếp không ngừng hấp dẫn, dần dần tụ tập đến tiền đình tòa thành, không ít người còn lộ ra vẻ mặt kích động. Đến cuối cùng, gần như mỗi người đều lên thể nghiệm phương pháp thao tác vũ khí nóng một lượt.
Chứng kiến một đám phụ nữ nhiều màu nhiều sắc hào hứng ngẩng cao đầu thao túng vũ khí trong tay, trong lòng Roland cảm khái không thôi.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi lần đầu gặp được mỗi một phù thủy.
Trước kia Anna tay chân gầy yếu như cây gậy trúc, trong ánh mắt không hề sinh khí, biểu cảm trên mặt luôn chỉ có một.
Nightingale thì giữa lông mày luôn có một tia mây đen, nụ cười cũng không liên quan đến tâm trạng, hoặc là phải nói là vì che dấu tâm trạng của mình mà lúc nào cũng nở nụ cười trên khóe miệng.
Còn có Wendy, lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ nhưng không che dấu được mỏi mệt sau đó, Foliage thì mất niềm tin vào tương lai, bất lực và mê mang, luôn đề phòng Lily.
Còn có Lightning, Mystery Moon, Hummer, Scroll vân vân...
Đã trải qua áp bách, hãm hại và săn đuổi, có thể còn sống sót đều là may mắn, còn mình sẽ đi về đâu thì hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ. Mà bây giờ, các nàng đã hoàn toàn không giống như quá khứ.
Trên người những phù thủy đều tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt, trong ánh mắt lóe ra hào quang linh động, tương lai đối với các nàng đã không hề mê mang, ngoại trừ có thể sống sót ra thì các nàng đã có sức theo đuổi những thứ khác, những thứ tốt đẹp như sinh mạng.
Mà mỗi khi chứng kiến những phù thủy tỏ cảm kích và tin cậy khi đối mặt mình, trong lòng Roland cảm thấy tràn đầy lực lượng.
...
Nếm qua cơm trưa, buổi chiều đến phiên luyện tập ném mạnh từ trên không trung mà hắn đặc biệt nghiên cứu ra cho thế công mùa thu, phù thủy tham dự diễn tập giảm bớt hơn phân nửa, chỉ còn lại có ba người Anna, Wendy và Lightning.
Đây cũng là nhân số ít nhất cần có để hoàn thành tập kích trên không.
Chọn thời gian tập kích ở tháng thứ hai của mùa thu là kết quả mà Roland đã nghĩ sâu tính kỹ, thời gian quá ngắn thì mình không thể chuẩn bị vẹn toàn. Quá muộn thì chỉ sợ không tạo được tác dụng ngăn cản Deflick xuất binh, chỉ cần hắn cố ý quyết định khởi xướng tiến công Tây cảnh với quy mô lớn, nhét thuốc cho những bình dân bị cường chinh tới, đợt tập kích trên không này sẽ khó mà lấy được hiệu quả.
Cho nên thế công mùa thu phải triển khai trước khi hắn hoàn thành mộ binh.
Vì thực hiện lời hứa của mình, Roland định kế hoạch sẽ rải một miếng bom hai trăm năm mươi kilogram xuống hoàng cung Greyfort từ phía trên. Quả bom này tương đương với trọng lượng của năm Nightingale, sẽ được thả từ độ cao hai ngàn mét, xuyên thẳng vào mái vòm của cung điện, và kích nổ bên trong cung điện.
Theo khinh khí cầu chậm rãi bay lên không, giỏ treo cực lớn có lắp một mô hình mô phỏng bom sắt bay lên bầu trời, bởi vì Roland cũng ngồi trong giỏ treo cho nên bom sắt này phải nhỏ hơn một chút, đại khái chỉ nặng bằng bốn lần Nightingale. Nhưng mà tạo hình của nó giống hệt như bom hàng không sẽ đưa vào thực chiến trong tương lai, lớp vỏ được thiết kế hình giọt nước trước thô sau mảnh, với một phần đuôi ổn định và một chiếc dù giảm tốc ở cuối để có thể cam đoan nó sẽ vuông góc với mặt đất khi nó rơi xuống, cũng khiến cho nó có thể nhanh chóng rơi xuống.
Giỏ xâu phục vụ cho việc ném cũng đã được cải trang, mắc một cái giá bằng thiết vào, khiến cho bom đứng thẳng ở trong giỏ treo, một nửa thò ra ngoài cùng. Chỉ cần kéo van, tháo móc câu ra, bom sẽ rời khỏi giỏ treo, rơi thẳng xuống.
Theo độ cao không ngừng tăng lên, Biên Thùy Trấn nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn bằng móng tay, sông Xích Thủy thì hóa thành một cái sợi tơ bạc lóng lánh.
“Đây là lần đầu tiên ta đứng ở trên cao như thế này.” Wendy nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cảm giác như toàn bộ Tây cảnh đều trở nên nhỏ hẹp.”
“Bởi vì bản thân nơi này cũng rất nhỏ hẹp.” Roland khẽ cười nói: “Nhìn xem vùng đất man hoang ở phía Bắc, chỗ đó mới là chỗ chúng ta nên đi sau này.”
“Còn phải đi lên nữa sao? Ta sắp không nhìn thấy được mục tiêu nữa.” Lightning ở ngoài giỏ treo hô lớn.
“Như vậy là được rồi.” Hắn gật gật đầu với Anna, sau đó ra hiệu cho cô gái nhỏ chuẩn bị.
Tuy không thể phán đoán lúc này cách mặt đất có xa lắm không nhưng hẳn là cũng hơn một ngàn mét, phát động công kích trên độ cao có thể nói là tuyệt đối an toàn, hơn nữa kẻ địch cũng không thể quan sát được hướng đi của khinh khí cầu.
Nhưng mà ném xuống từ cự ly hơn nghìn thước thì cũng có nghĩa là trúng mục tiêu hay không thì hoàn toàn dựa vào duyên phận, muốn chính xác trúng mục tiêu mục tiêu thì cái bom này phải có được hệ thống chỉ đạo.
Mà cô gái nhỏ Lightning sẽ gánh trách nhiệm này.
“Ném bom.” Roland hạ lệnh.
Wendy kéo van, thả bom xuống, khí lưu lập tức dũng mãnh lao vào trong giỏ treo. Anna lấy tấm che đã được chuẩn bị trước che lại lổ hổng, cũng vặn chặt cố định cái giá, quá trình này đều được luyện tập nhiều lần trên đất, hai người phối hợp có vẻ hết sức ăn ý.
“Nó có thể trúng mục tiêu không?” Wendy ghé vào bên cửa sổ hỏi.
“Cái này phải đợi chúng ta xuống dưới mới biết được câu trả lời.” Roland nhún vai nói.
Trong quá trình bom rơi, Lightning cũng nhanh chóng rơi xuống theo nó, cũng tạo thành lực đẩy nhất định, khiến cho bom có thể tự do thay đổi quỹ tích, do đó biến thành một quả bom có thể điều khiển quỹ đạo. Khi nó sắp tiếp cận mục tiêu thì Lightning kéo cơ cấu ở phần đuôi, để cho cái ô giảm tốc và phần thân bom tách nhau ra, bom sẽ đạt được động năng nguyên vẹn trong vài trăm mét cuối cùng này, cho đến khi xỏ xuyên qua mái vòm của cung điện.
Bằng cách này, khoảng cách rơi đủ cao sẽ trở thành sự đảm bảo cho việc kiểm soát chính xác điểm rơi.
Còn lại chính là không ngừng luyện tập quá trình này mà thôi.
………………………………………………………………………………...