Một tuần nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc tiểu đội điều tra lên đường.
Roland gọi Barov, Carter và Iron Axe vào tòa thành, thông báo chuyện mình sắp sửa rời khỏi thị trấn hai ngày, các hạng sự vụ ở Biên Thùy Trấn vẫn tiếp tục áp dụng bình thường theo kế hoạch và điều lệ đã định ra.
Đương nhiên, lời nói này bị ba người nhất trí phản đối, Carter hy vọng mình có thể thực hiện chức trách của thủ tịch kỵ sĩ, thủ vệ ở bên người vương tử, Iron Axe thỉnh cầu phân ra một chi đội trăm người tiến hành hộ vệ, Barov thì dùng lý do chính lệnh do Toà thị chính tuyên bố phải được lãnh chúa thẩm duyệt và đóng dấu mới có thể có hiệu lực để khuyên hắn ở lại tòa thành. Cuối cùng hắn chỉ đanh lấy quyền lực lãnh chúa ra, yêu cầu tất cả mọi người làm theo mệnh lệnh của mình.
“Điện hạ, ta không rõ, rốt cuộc là chuyện gì trọng yếu đến tình cảnh như thế, khiến cho ngài không tự mình đi không được?” Barov nghi ngờ nói.
“Việc này liên quan đến tồn vong của Tây cảnh... thậm chí vương quốc Greyfort.” Roland trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Mà chỉ có ta mới có thể đưa ra được phán đoán tốt nhất.”
“Ngài không thể... nói cho chúng ta nguyên nhân cụ thể sao?”
“Tạm thời vẫn không thể, nhưng mà một ngày nào đó các ngươi sẽ biết.” Hắn lắc đầu: “Mặt khác, xuất hành lần này là hành động cơ mật, các ngươi không được tiết lộ tin tức cho bất kỳ kẻ nào.”
Chỗ cách Tây cảnh hơn hai trăm kilomet rất có thể là đại bản doanh của ma quỷ, hơn nữa những ma quỷ này đã từng hủy diệt Thánh Thành Taqira, đuổi người chống cự tới biên giới của đại lục, cũng khiến cho từ nay về sau vùng đất man hoang biến thành cấm địa không người dám đặt chân, lời này nói ra khiến cho người ta quá sợ hãi.
Mình còn ổn, xem nhiều các loại phim diệt thế, đã chết lặng, nhưng đối với bọn họ thì chỉ sợ là không thể chấp nhận sự thực này. Một khi tin tức để lộ thì sẽ càng phiền phức hơn, nếu như gây ra khủng hoảng trong lĩnh dân thì nói không chừng sẽ làm cho đại lượng dân cư thoát khỏi Tây cảnh.
Bởi vậy bây giờ còn chưa phải là thời cơ phù hợp để tuyên bố chân tướng.
Bàn giao hết chính sự, Roland và phù thủy lên khinh khí cầu, từ tiền đình của tòa thành lên không, bay tới hướng núi tuyết.
“Điện hạ, nếu như nói hơn bốn trăm năm trước đúng là giáo hội chống lại ma quỷ, vậy rốt cuộc bọn họ là tốt hay là xấu?” Từ sau khi biết được sự tồn tại của ma quỷ, Sylvia vẫn có vẻ tâm sự nặng nề.
“Đương nhiên là xấu.” Roland còn chưa mở miệng thì Nightingale đã đáp trước: “Ngươi có từng thấy có người lương thiện nào lại vô duyên vô cớ săn giết phù thủy sao? Nếu như chúng ta đúng là nanh vuốt của ma quỷ thì thôi, nhưng mà bọn tỷ muội đều biết, phù thủy và ma quỷ không có chút quan hệ nào, tà ma phệ thể càng là lời nói vô căn cứ.”
Mà đối phương vẫn nhìn Roland chằm chằm, có vẻ như là muốn nghe được câu trả lời của hắn.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi: “Đầu tiên là có phải giáo hội đang đối kháng ma quỷ hay không thì phải đợi xác nhận lại, nếu bọn họ làm ra hy sinh lớn như vậy thật thì tại sao phải giấu diếm tin tức, cũng tiêu hủy hết thảy bản ghi chép trong quá khứ? Trắng trợn tuyên dương chuyện này mới là phương pháp tốt nhất để mở rộng tín đồ. Nghi vấn này chỉ sợ là khi nào tìm được nhiều manh mối hơn mới có thể biết rõ chân tướng. Mặt khác, tốt và xấu cũng không thể phân chia đơn giản như thế, cái này quyết định bởi ngươi đứng ở bên nào.” Nói đến chỗ này, Roland cười cười: “Có phải là ngươi muốn hỏi xem ta sẽ vì đối kháng ma quỷ mà đứng về phía giáo hội không đúng không?”
“Ta...” Sylvia há to miệng, lại không có phủ nhận.
“Bản thân giáo quyền và vương quyền vốn đã thủy hỏa bất dung, dù cho không có phù thủy thì ta cũng sẽ không đứng ở phía giáo hội.” Hắn giang tay nói: “Huống chi, bây giờ bên cạnh ta còn có thêm các ngươi.”
“Ta đã nói mà.” Nightingale đắc ý cười nói: “Cho dù trước kia giáo hội từng chống lại ma quỷ, bọn họ cũng thua, còn là thảm bại. Nếu là điện hạ thì còn không biết là ai thua ai thắng, tại sao phải đầu nhập vào bên phía người thất bại?”
“... Ta hiểu được.” Nàng khẽ gật đầu nói, vẻ u uất giữa lông mày hình như cũng giảm đi một phần.
Cứ như vậy, khi hoàng hôn buông xuống, đoàn người đã có thể mơ hồ nhìn thấy được hình dạng của núi tuyết.
Đúng là nó vô cùng khổng lồ, Roland nghĩ thầm, cho dù là mình thì cũng rất ít khi tận mắt nhìn thấy ngọn núi nguy nga như thế. Xung quanh không có núi, cứ như đất đột nhiên vọt lên đây mà không báo trước, để lại một đường lên trời. Vách núi màu xám chiếm phần lớn tầm mắt, có lẽ sẽ phải mất vài tháng nếu muốn đi vòng qua chân núi bằng đường bộ.
Điểm cắm trại ở trên đỉnh một sơn lĩnh ở khá gần biển, có thể thuận tiện quan sát động tĩnh bốn phía, hơn nữa cách xa rừng rậm Dodge, có thể bảo đảm dã thú không thể tới gần doanh trại.
Gặm hết lương khô, mọi người bắt đầu dựng lều, bởi vì khinh khí cầu tải trọng có hạn, chỉ có thể đem theo một cái lêu lớn. Bởi vậy Roland phát triển tinh thần đạo đức tốt, nhường những phù thủy ngủ tập thể trong lều, mình ngủ trong giỏ treo, Macy ngủ trên cây, dù sao sau khi biến thành chim chóc, nàng đứng cũng có thể ngủ.
Hắn phát hiện suy cho cùng thì da mặt của mình vẫn mỏng lắm, không thể công khai cùng chen nhau ngủ chung với các phù thủy, mặc dù Wendy và Soria đưa ý kiến để cho các nàng ngủ giỏ treo, đổi cho vương tử điện hạ ngủ lều, nhưng mà đều bị hắn từ chối hết.
Chỉ có Sylvia, trong quá trình sắp xếp chỗ cư trú thì vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Roland, khiến cho hắn dở khóc dở cười.
An bài người gác đêm xong, mọi người đều chui vào lều. Bởi vì cái giỏ treo gập ghềnh, Roland nhất thời khó có thể chìm vào giấc ngủ, dứt khoát ngồi trên một mặt đá hướng về biển rộng, ngần người ngồi nhìn mặt biển phản chiếu ánh trăng sáng rực trước mặt.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên sau lưng.
Vương tử quay đầu lại, phát hiện người đến lại là Anna.
Trước kia khi đến trường, phàm là gặp được du lịch tập thể thì trong lòng của hắn đều sẽ có chút chờ mong sẽ có chút chuyện gì đó xảy ra, tuy nhiên đại đa số kết cục đều là dùng vọng tưởng mà chấm dứt, nhưng như vậy cũng không khiến hắn thôi chờ mong với hoạt động tiếp theo.
Nhưng mà khi chuyện này chính thức tiến đến, Roland lại cảm thấy tim mình có chút đập rộn lên. Giả bộ điềm nhiên như không, hắn nhíu mày: “Sao vậy, ngủ không được?”
“Không.” Anna nói thẳng: “Chỉ là muốn đến ngồi bên cạnh ngươi.”
“Thật không?” Hắn ho khan hai tiếng: “Cám ơn.”
“Người nên nói cám ơn là ta.” Anna mỉm cười nói. Ánh trăng trắng bạc chiếu lên trên mặt của nàng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đôi mắt màu lam giống như còn thâm thúy hơn so với biển rộng: “Những lời ngươi nói với Sylvia... mặc dù nàng không có cảm ơn nhưng ta có thể nhìn ra tâm tình nàng dễ chịu hơn rất nhiều.”
“Ngươi đang vui thay cho nàng sao?”
“Không.” Nàng lắc đầu: “Ta vui vì sự lựa chọn của mình.”
Roland giật mình: “Lựa chọn gì?”
Anna không có trả lời mà nhắm mắt lại, hôn lên má hắn. Sau một hồi, nàng mới nói khẽ: “Ngủ ngon, điện hạ.”
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn nàng trở lại lều, Roland cảm thấy mỹ mãn duỗi lưng một cái, định cũng trở giỏ treo ngủ, một đôi tay vô hình ôm lấy mặt hắn. Trước mặt không có thứ gì, trên mặt lại truyền đến cảm xúc mềm mại, nhưng mà lúc này là bên còn lại. “Còn có ta nữa, điện hạ. Cám ơn ngươi đã làm nhiều thứ vì phù thủy như vậy.”