Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 294

Chương 294
Chương 294

Sáng sớm, mọi người thu dọn đồ đạc cắm trại rồi lại lên đường.

Roland cũng phát hiện ra một chi tiết: Ngay cả khi họ ngủ ở một nơi hoang dã nhưng sắc mặt các phù thủy cũng không thay đổi chút nào, hắn thì lại không làm được như vậy. Không cần không cần nhìn vào gương cũng có thể đoán được, chắc chắn tóc hắn phải rối tung lên, mặt tái như thiếu máu vì mất ngủ, trên da còn dấu mồ hôi chưa kịp khô, sờ vào có cảm giác hơi nhầy nhụa, trông mắt mọi người thì cực kỳ bơ phờ. Cho đến khi dùng nước uống trong túi da rửa mặt thì hắn mới thấy bớt khó chịu.

Roland bắt đầu thấy nhớ hệ thống nước máy và phòng tắm rộng rãi trong thành bảo.

Sau nửa giờ, The Looking bay theo chỉ dẫn của Lightning và đến được vị trí đã định trước – bên hông của ngọn núi tuyết. Lơ lửng trên biển rộng, mọi người đã có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau ngọn núi.

Đúng như lời Lightning nói, phía sau ngọn núi tuyết bị sương mù màu đỏ bao phủ, sương mù rất thấp, càng đến gần mặt đất thì màu sắc càng đậm đặc. Để có thể nhìn xa hơn một chút, Roland cho khinh khí cầu tiếp tục bay lên, vùng đất mà tầm mắt có thể nhìn thấy được cũng trải dài ra.

“Có phát hiện được gì không?” Hắn nhìn Sylvia.

Người sau lắc đầu: "Không được, khoảng cách quá xa, đã vượt ra khỏi tầm quan sát của Chân Thật Chi Nhãn."

“Đợi Soria vẽ xong cảnh ở nơi này thì chúng ta sẽ tới gần thêm một chút.” Roland nói.

Trong khi Soria vẽ lại, hắn cũng sử dụng kính quan sát của mình để quan sát đường bờ biển. Dọc theo bờ biển, ngoại trừ các vách đá, các bãi đá thì không có các công trình nhân tạo như cầu tàu và bến tàu, xem ra cho dù có ma quỷ thì chúng nó cũng không nghĩ tới chuyện đóng thuyền, tấn công Greyfort từ trên biển. Những gì quan sát được khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Khi khinh khí cầu từ từ tiếp cận đất liền, Sylvia bắt đầu báo cáo những gì nàng đã thấy, đại khái là cách mặt biển khoảng mười dặm, nàng nhìn thấy những tòa nhà bằng đá đen, có hình tam giác, nhìn giống tháp nhọn.

"Nó giống như ảo ảnh nhìn thấy ở vùng đất man hoang." Wendy không thể không thốt lên: "Quả nhiên chỗ này đúng là lãnh địa của ma quỷ!”

"Nhưng rõ ràng là độ cao không đúng." Soraya cau mày, nói: "Những ngọn tháp trong ảo ảnh cao tới cả trăm mét, hoàn toàn không thể bị màn sương đỏ bao phủ, chúng nó hẳn phải cao hơn đỉnh núi."

“Có lẽ những gì mà các ngươi nhìn thấy là thành thị của ma quỷ, mà đây chỉ là ngôi làng của ma quỷ?” Anna đoán.

Vậy thì hẳn là ma quỷ cũng có một hệ thống đô thị hoàn chỉnh và đặc biệt, thuộc về quần thể tiến hóa cao, đồng thời có hứng thú với việc mở rộng và giết chóc? Roland thầm nghĩ, làm ơn, tuyệt đối đừng là như thế: "Có gì trong những ngọn tháp đó?"

"Ừ... hầu hết các ngọn tháp đều trống rỗng, một số có vẻ như chứa đầy chất lỏng... khoan đã." Sylvia giật mình, sau đó không dám tin nói: "Đi mau, ma quỷ phát hiện ra chúng ta!"

“Bị phát hiện?” Roland đưa kính quan sát lên nhìn một lượt, vẫn là một màu đỏ sậm, không nhìn rõ được cái gì.

"Chúng đang di chuyển." Sylvia lo lắng hét lên: "Hóa ra trước đây tất cả chúng nó đều bị chôn vùi dưới đất, chỉ có cái ống ở phía sau lộ ra. Ở đó... có ma quỷ bay lên!"

“Wendy, rút ​​lui hết tốc lực!” Roland ra lệnh.

Cuồng phong nhanh chóng nổi lên, khinh khí cầu đột ngột chuyển động mạnh khiến giỏ treo lắc lư nghiên ngả, những sợi dây thừng bị kéo căng phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nhưng mà lời cảnh báo của Sylvia khiến trái tim của mọi người lạnh đi.

"Hai con ma quỷ đang tiến về phía chúng ta, thú cưỡi chúng cưỡi có thể bay!"

Chết tiệt, đám người đó lại có thú cưỡi có thể bay? Roland mở to mắt nhìn, điều này hoàn toàn không hợp lý, nếu muốn chở một người đàn ông khỏe mạnh bay lên thì thú cưỡi phải lớn đến mức nào mới được?

Nhưng cũng không mất nhiều thời gian thì hắn đã nhìn thấy hai chấm đen xuất hiện trong tầm mắt. Dùng kính quan sát nhìn lại, chỉ thấy thú cưỡi dưới hông bọn họ có mỏ nhọn và răng nanh, toàn thân không có lông, hoàn toàn không giống như loài chim. Nếu như không có nhìn lầm thì... đây là hai loài tà thú hỗn tạp!

“Giảm độ cao, hạ cánh càng nhanh càng tốt.” Roland rít từng chữ qua kẽ răng.

Chủ quan rồi, không ngờ rằng ma quỷ lại có khả năng truy đuổi trên không, và người duy nhất có thể chiến đấu trên bầu trời bây giờ là Lightning. Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng thì cũng đủ biết rằng hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trong trận chiến này. Một khi bị đuổi kịp thì cho dù đối phương chỉ dùng phương thức va chạm để tấn công khinh khí cầu thì cũng có thể giết chết phù thủy, cho dù lớp phủ có thể chống lại sự va chạm và cắn xé của tà thú nhưng mà khi bị rung lắc dữ dội, tất cả mọi người đều có thể bị văng ra khỏi giỏ treo, rơi xuống biển như từng hòn đá.

Mà rơi từ độ cao này, nước biển không khác gì đất liền.

Lúc này ma quỷ càng ngày càng đến gần khinh khí cầu, không cần dùng kính quan sát thì Roland cũng có thể nhìn thấy được đôi cánh khổng lồ của ác thú hợp chủng và kẻ địch vạm vỡ trên lưng nó.

"Cẩn thận." Sylvia lại hét lên: "Bọn họ chuẩn bị ném mâu!"

Nghe thấy lời cảnh báo này, trong đầu hắn chợt nhớ tới trận chiến mà Foliage kể lại, trong trận chiến đó, kẻ địch cũng dùng phương pháp như thế này, cướp đi tính mạng của Aka Hitomi trong nháy mắt.

Hắn không nhìn thấy cánh tay bành trướng tức thì của mà quỷ, thậm chí cũng không có nhìn thấy ngọn mâu lao tới. Khi Sylvia cảnh báo thì cùng lúc đó Anna đã duỗi hai tay ra, điều khiển ngọn lửa đen tỏa ra thành một màn mỏng, che ở trước giỏ treo.

Sau đó là hai tiếng nổ lớn “bang bang”.

Anna kêu lên một tiếng đau đớn và lùi về phía sau hai bước, ngọn lửa đen vỡ vụn ra như thủy tinh, còn trường mâu chỉ còn lại có nửa cái cán thiết bị đốt cháy, quay tròn rơi xuống biển.

Nàng chặn được đòn tấn công này với một bức màn bằng lửa đen.

Các phù thủy đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Roland là lòng nóng như lửa đốt, loại phương thức vận hành năng lực này sẽ tiêu hao rất nhiều ma lực của Anna. Khi tinh luyện thép với nàng, Roland đã chú ý tới chuyện này, nếu như chỉ là đốt nóng hoặc cắt thì ma lực khổng lồ trong cơ thể nàng gần như sẽ khó có thể cạn kiệt, mà một khi chuyển qua trình tự vĩ mô hơn, gây ảnh hưởng đến từng chi tiết trên toàn bộ vật thể thì lượng ma lực tiêu hao sẽ tăng lên gấp mấy lần. Ví dụ như là dùng lửa đen làm lò luyện, bức tường bên ngoài để ngăn dòng thép nóng chảy tràn ra sẽ đẩy nhanh việc tiêu hao ma lực, nếu để cho lò bằng lửa đen luyện toàn bộ thì cho dù là Anna cũng không nhịn được vài phút.

Rõ ràng, ngăn cản đòn tấn công vừa rồi khiến nàng tiêu hao rất nhiều, nếu lại tới thêm hai lần nữa thì có lẽ nàng ngay cả việc đun nóng cũng không duy trì được.

Mà dường như là ma quỷ cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, cũng không lập tức phát động đòn công kích tiếp theo mà chia ra hai phía bay về phía khinh khí cầu, như thể đang tụ lực cho đòn tiếp theo. Đây cũng là lần đầu tiên Roland chứng kiến được ​​bộ dạng gớm ghiếc của kẻ địch ở cự ly gần, giống hệt như trong bức ảnh, chúng nó đội mũ được làm từ đầu của tà thú, con mắt bị che phủ bởi một miếng thủy tinh màu đỏ tươi, một ống da nối với cằm, vòng qua cổ, thông với giáp xác sau lưng.

Trong lúc này, các phù thủy đều rút súng ra và bắn trả, tuy nhiên do giỏ treo không ngừng lắc lư nên hầu như là không thể bắn trúng được kẻ địch đang di chuyển với tốc độ cao, sau hai loạt đạn qua đi, không một viên nào trúng đích.

Vào lúc này, cánh tay của ma quỷ lại bành trướng, và lần này, chúng lựa chọn tiền hậu giáp kích.

Thậm chí Anna còn không kịp quan sát kẻ địch sau lưng, ngọn lửa đen nàng triệu hồi ra chỉ có thể bao phủ một phía, Roland nhìn thấy rõ ràng ma quỷ vung cánh tay phải về phía cô, nhưng lại không nhìn thấy được quỹ đạo bay của mâu. Gần như là không kịp phản ứng, hắn lập tức đẩy Anna - người đang quay lưng lại với hắn ra, sau đó bả vai như bị búa tạ đập vào, bay ngược về phía sau và đập lên thành giỏ treo.

Một cơn đau gần như không thể chịu đựng nổi gần như xé hắn ra, kéo theo đó là cảm giác choáng váng, ý thức như đang rời xa hắn.

Roland cắn chặt răng nghiên đầu nhìn lại, chỉ thấy vờ vai mình xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn, gió lùa từ giỏ treo sau lưng tới đủ để chứng minh được sức mạnh của một đòn này.

Mà nửa cánh tay hoàn toàn bị xé rách bởi đòn tấn công này rơi ở một góc trên giỏ treo, máu tươi không ngừng chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo của hắn.

“Không!” Tiếng kêu xé lòng của Nightingale là giọng nói cuối cùng hắn nghe thấy trước khi bất tỉnh.

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment