Kể từ khoảnh khắc khi nhìn thấy Roland bị đánh trúng, Nightingale cảm thấy tim mình như thắt lại.
Trong nháy mắt, những tiếng ầm ĩ xung quanh trở nên xa vời vợi, nàng muốn đi qua đỡ đối phương dậy nhưng lại phát hiện toàn thân mình vừa cứng vừa lạnh như băng, hai tay khẽ run lên, ngoại trừ tiếng kinh hô trong vô thức, bây giờ muốn bước ra một bước cũng vô cùng khó khăn.
Nàng sợ Roland sẽ dần lạnh đi trong vòng tay nàng.
Nàng sợ rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi đã khiến cho Nightingale đau đến không thở nổi.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện cho đến bây giờ, chưa bao giờ nàng lại hụt hẫng như lúc này.
Anna là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nàng ngồi xổm xuống và dùng ngọn lửa đen phủ kín toàn bộ miệng vết thương, từng làn khói trắng lập tức bốc lên từ bên dưới ngọn lửa không phát sáng, đồng thời phát ra tiếng xèo xèo. Khi ngọn lửa đen biến mất, chỗ cụt tay của Roland đã bị đốt cháy đen.
Máu đang chảy ra cũng ngừng lại.
Đúng rồi, đây là biện pháp khẩn cấp mà hắn đã nói trong lớp cấp cứu, tiếp theo nên làm gì? Băng bó vết thương, nhanh chóng đến khu chữ bệnh tìm Nanawa... Nightingale nuốt nước bọt nhìn lướt qua giỏ treo, không, không, Nanawa không ở trên khinh khí cầu, mà là ở Biên Thùy Trấn.
Phải quay lại.
Phải mau chóng quay về!
Nàng từ từ quay đầu về phía thị trấn ở hướng đông nam.
Lúc này, bộ dạng gớm ghiếc nhe nanh múa vuốt của ma quỷ lại đập vào mắt Nightingale, kéo mọi suy nghĩ của nàng trở lại chiếc giỏ treo.
Những phù thủy hoảng sợ hét lên ầm ĩ, tiếng súng và tiếng gầm rú trầm thấp của kẻ địch trở lại bên tai, sau khi cảm giác lạnh như băng biến mất, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hội tụ lại thành một câu.
Không đánh bại được ma quỷ thì không thể nào quay lại Biên Thùy Trấn được.
“Lightning!” Anna lo lắng hét lên: “Bảo vệ khinh khí cầu hạ cánh!”
Tuy sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt nhưng nhìn Roland đang hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn cắn răng gật đầu, bay ra khỏi giỏ treo.
Không được, Nightingale nghĩ, chỉ nhìn vẻ ngoài của nàng thì cũng đủ biết là nàng không thể đối phó được ma quỷ. Giống như hầu hết các phù thủy, Lightning không có kinh nghiệm chiến đấu chống lại kẻ địch thực sự.
Ở đây, chỉ có bản thân mình có thể đánh bại ma quỷ.
Nightingale hít một hơi thật sâu, buộc mình phải gác lại chuyện vương tử điện hạ bị thương ra sau đầu. Hai gã ma quỷ vẫn giữ nguyên thế tiền hậu giáp kích, cánh tay ném mâu của chúng gầy còm như que củi, có lẽ phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục hoàn toàn. Mà đối phương cách khinh khí cầu khoảng năm mươi mét, khoảng cách này mình hoàn toàn không với tới, triển khai sương mù trên không trung thì rất dễ trượt chân rơi xuống, khoảng cách với mặt đất càng cao thì càng có ít "đường cong" lóe lên, nếu như đứng trên một “đường cong” trong một thời gian dài thì khi phương hướng và độ cao thay đổi thì mình sẽ rất dễ bị xé thành mấy mảnh.
Có lẽ kẻ địch cũng nhận ra rằng một khi khinh khí cầu chạm đất thì mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết, một con ma quỷ quơ tay trái chỉ có ba ngón tay, hô lớn cái gì đó, sau đó nó và thú cưỡi dưới chân nó vọt thẳng tới chỗ khinh khí cầu.
Mà một con khác thì tấn công Lightning, tà thú vỗ đôi cánh khổng lồ chẳng khác gì chim ưng bắt chim non, nhất thời khiến cho nàng phải mệt mỏi né tránh. Giống như Nightingale dự đoán, ngoài việc dựa vào động tác linh hoạt để bảo vệ bản thân, Lightning khó mà nhắm bắn đối thủ được. Các phù thủy khác sợ ngộ thương cô gái nhỏ cho nên cũng ngừng bắn.
Con ma quỷ bay tới chỗ khinh khí cầu lệnh cho thú cưỡi cắn và cào vào túi khí, may mà lớp phủ của Soria đủ cứng, móng vuốt và răng của tà thú hợp chủng khó mà đâm thủng được. Thấy thủ đoạn này không có hiệu quả, nó gầm lên một tiếng rồi bay ra xa, dường như muốn dùng phương pháp đụng vào để khiến cho khinh khí cầu mất thăng bằng.
Nightingale cũng nhìn thấy được cơ hội tốt nhất.
Triển khai sương mù, khi một sợi dây nhỏ hơi sáng lên xuất hiện ở trên đỉnh đầu, nàng không chút do dự bước lên, thừa dịp hình dáng của khinh khí cầu thay đổi, nàng đứng lên trên túi khí. Mặc dù thân thể song song với mặt đất nhưng mà nàng lại giống như là đang đi trên đất bằng, nhanh chóng bò lên đỉnh của khinh khí cầu.
Mà lúc này, ma quỷ cũng xông thẳng tới.
Trong thế giới đen trắng, Nightingale kinh ngạc phát hiện trong cơ thể đối phương có một vòng khí xoáy ma lực thưa thớt đang chậm rãi xoay tròn, mà trên cánh tay gầy còm thì khảm một viên đá lấp lóe.
Chúng nó cũng có ma lực?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để ý đến điều này, quãng đường chạy nước rút hơn mười mét đối với nàng cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, khi ma quỷ chuẩn bị và vào khinh khí cầu thì Nightingale đã nhảy ra khỏi sương mù và xuất hiện ở sau lưng ma quỷ.
Do trọng lượng gia tăng nên tà thú có đôi cánh khổng lồ đột ngột trầm xuống, dường như ma quỷ cũng nhận ra điều gì đó, quay phắt đầu lại, chào đón nó là tiếng nổ vang của một khẩu súng ngắn cỡ mười hai milimet.
"Đi chết đi."
Viên đạn lao ra, lửa và khói thuốc súng quấn quanh nó, dùng lực cực mạnh xuyên vào trong mũ của ma quỷ, cũng tạo thành một cái lỗ thủng bằng cái chén ở sau ót. Máu bắn tung tóe khắp nơi, mùi tanh nồng tỏa ra.
Kẻ địch run rẩy ngã xuống, tà thú cũng chệch hướng, xẹt qua bên cạnh khinh khí cầu. Ngay khi Nightingale muốn nhảy trở lại nóc túi khí thì chuyện bất ngờ xảy ra. Thi thể nghiêng một bên đó kéo dây cương, thú cưỡi lộn một cái, hất nàng văng ra.
Chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã văng ra khỏi khoảng cách an toàn mà nàng có thể tự mình quay trở lại.
Dù khinh khí cầu đang hạ độ cao nhưng lúc này vẫn còn cách mặt biển mấy trăm mét. Đi vào sương mù trong lúc rơi xuống không khác gì tự sát, dưới tình huống không thể không chế tư thế, đâm vào bất kỳ một sợi dây nhỏ nào thì đều sẽ bị cắt đôi.
"Nightingale!"
Nàng nghe được tiếng các tỷ muội hoảng loạn la lên nhưng không giúp được gì nữa. Lightning đang chiến đấu với ma quỷ, cho dù Macy biến thành đại bàng biển thì cũng không thể nào kéo mình lên được, nàng biết rất rõ kết cục sắp diễn ra với mình.
Tốc độ rơi càng ngày càng nhanh, Nightingale nhìn xuống, đại dương vốn mờ ảo đã lộ ra nguyên hình, sóng nước ầm ầm càng ngày càng rõ ràng, như thể không phải là nàng đang rơi xuống mà biển rộng đang nhanh chóng đánh tới phía nàng.
Càng đến gần giây phút này thì trong đầu nàng càng rõ ràng.
Nightingale nhắm hai mắt lại, từng mảnh vỡ ký ức của cuộc gặp gỡ giữa nàng và Roland dường như lại tái hiện trước mắt nàng, nàng ngồi bên cạnh mép giường, vuốt vuốt dao găm trong tay, chờ đợi vương tử tóc xám bước vào phòng. Ngọn lửa trong lò chập chờn, ô cửa và phòng ngủ dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của đối phương.
Có lẽ tiếc nuối duy nhất là không thể bên cạnh hắn đến cuối đời.
"Groo groo groo groo!"
Đột nhiên, từng tiếng kêu to vang lên bên tai. Nightingale mở to mắt ra, thấy một bóng người màu trắng lao thẳng xuống, bổ nhào vào ngực của nàng.
Là Macy.
Nàng mấp máy môi định nói gì đó nhưng con chim bồ câu trên người nàng đã bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, hình dạng bành trướng trong nháy mắt, một đôi cánh lớn không gì sánh được giương lên sau lưng, lông vũ bung ra, đầu chim cũng trở nên dữ tợn khiến cho người ta sợ hãi, nhìn giống hệt mấy con tà thú biết bay đó!
"Gào————————!"
Macy gào rú một tiếng đinh tai nhức óc, dùng móng vuốt tóm lấy Nightingale và ném mạnh lên. Nàng quay cuồng nửa vòng trên không trung, rơi xuống lưng chim rộng lớn.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Nightingale hoàn toàn choáng váng.
“Gào gào!” Macy quay đầu lại kêu lên, có vẻ như là đang nhắc nàng cái gì đó.
Lần này cho dù không cần phiên dịch thì nàng cũng hiểu được ý trong lời của đối phương. Mặc dù không rõ tại sao Macy lại có thể biến thành dáng vẻ như thế này, nhưng bây giờ đánh bại ma quỷ mới là chuyện quan trọng nhất.
“Đi!” Nàng hô lớn.
………………………………………………………………………………...