Khi Macy chở Nightingale gia nhập chiến cuộc, tình thế đảo ngược ngay lập tức.
Ma quỷ gầm lên giận dữ và buộc phải từ bỏ việc đuổi theo Lightning, nó lộn một vòng, xà xuống đánh thẳng tới Macy. Cánh tay chưa hoàn toàn bình phục lại lại giơ trường mâu lên, nó cũng nhanh chóng bành trướng lên, da rạn ra, sương máu phun tun tóe.
Lần công kích này vẫn rất hung mãnh, nhưng ngọn mâu ném ra không còn sức mạnh như ban đầu, ít nhất Nightingale đã hơi nắm được quỹ đạo bay của cán mâu.
“Macy!” Nàng vỗ vỗ con thú khổng lồ dưới chân, sau đó triển khai sương mù rồi bước tới một bước.
“Gào groo!” Hình thể của Macy cũng thu nhỏ lại, lại biến thành một con chim bồ câu.
Mục tiêu khổng lồ đột nhiên biến mất, trường mâu kèm theo tiếng hú bay qua hai người và rơi xuống biển rộng.
Trong nháy mắt đó, Nightingale lại hiện thân trong sương mù, quay trở lại lưng tà thú do Macy hóa thành, toàn bộ quá trình né tránh diễn ra rất suôn sẻ.
Ma quỷ kêu lên đau đớn, cánh tay của nó bắt đầu co rút vào trong, cuối cùng gãy ra từng khúc, giống như một nhánh cây khô. Nhưng tay trái của nó vẫn giữ chặt dây cương, điều khiển thú cưỡi đâm vào hai người, nhìn dáng vẻ như muốn cùng chết.
Đương nhiên là Macy sẽ không để cho nó được như ý muốn, khi sắp va chạm, nàng đột ngột trầm xuống, xẹt qua kẻ địch. Khi khôi phục thăng bằng, Nightingale trên lưng đã biến mất.
Người sau xuất hiện ở sau lưng ma quỷ như là một bóng ma.
Kẻ địch luống cuống tay chân, vội vàng muốn cởi bỏ sợi dây cố định thân thể, đương nhiên, Nightingale sẽ không cho đối phương có cơ hội này.
Nàng như trút hết toàn bộ cơn giận vào cò súng, bóp cò, tiếng súng liên tục vang lên.
Lần bắn này không chỉ đụng thủng giáp xác sau lưng ma quỷ mà còn xuyên qua khoang ngực của nó. Kẻ địch kêu lên từng tiếng khàn khàn, sau đó ngã xuống trong sương máu.
Cuối cùng, tà thú mất chủ cũng bị Lightning chạy đến giết chết, rơi xuống biển rộng, biến mất không thấy dấu vết.
The Looking từ từ đáp xuống bên bờ biển.
“Bây giờ phải làm gì tiếp theo đây?” Nightingale lo lắng nhìn Anna, lúc này, có lẽ chỉ có nàng là người duy nhất giữ được bình tĩnh.
“Chậm trễ lâu như vậy, cho dù có bay xuyên đêm thì khinh khí cầu cũng phải mất nửa đêm mới đến được thị trấn.” Anna nói từng chữ: “Điện hạ Roland phải được Lightning và Macy chở đi trước. "
“Không vấn đề gì!” Dị thú mở cái miệng lớn như chậu máu nói.
“Ta… cũng không thành vấn đề, cứ giao cho chúng ta.” Vẻ mặt của cô gái nhỏ hơi trầm xuống, có lẽ vì cảm thấy mình là người thám hiểm nhưng lại sợ chiến đấu với kẻ địch mới khiến cho mọi người rơi vào trong khốn cảnh.
Nightingale sờ đầu nàng: "Không ai sinh thì đã hiểu những chuyện này, đây không phải là lỗi của ngươi.”
Các phù thủy cột vương tử điện hạ đã bất tỉnh vào lưng Macy, cánh tay đứt thì do Lightning cầm theo, cả hai nhanh chóng bay lên không trung, dọc theo sông Xích Thủy bay về thị trấn.
“Chúng ta thì sao?” Wendy hỏi: “Ta không còn nhiều ma lực.”
"Tiếp tục bay, có thể bay bao xa thì hay bấy nhiêu. Có lẽ kẻ địch sẽ phái nhóm thứ hai đến tìm kiếm, chỗ này cách núi tuyết quá gần, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây." Anna nói: "Khi chúng ta đến được khu vực an toàn thì sẽ tìm một chỗ kín đáo đáp xuống hạ trại."
Quyết định của nàng cũng được các phù thủy còn lại nhất trí đồng ý.
The Looking lại bay lên, lúc này, trong giỏ treo chỉ có năm người.
“Rốt cuộc ma quỷ đã phát hiện chúng ta như thế nào?” Soria không hiểu, hỏi: “Khinh khí cầu và giỏ treo đều được sơn màu bầu trời để ngụy trang, trên độ cao hai ngàn mét thì cho dù có dùng kính quan sát cũng khó mà phân biệt được.”
“Một con ma quỷ khổng lồ.” Sylvia cau mày: “Nó ngồi xổm trên đỉnh của một ngọn tháp đen, nó có cái đầu còn lớn hơn cả cơ thể, trên đó mọc rất nhiều mắt. Ta chỉ liếc nhìn nó một cái ...nó lập tức tập trung toàn bộ ánh mắt nhìn vào ta. Sau đó, mấy trăm con ma quỷ chui ra khỏi mặt đất, cả khu vực dường như sôi trào lên."
“Lại có một con quái vật như vậy?” Soria hít một hơi.
“Không chỉ như vậy, hai con thú cưỡi biết bay đó cũng cực kỳ quái lạ.” Anna suy nghĩ, nói: “Khi bọn người trúng đạn, máu chảy ra không phải đen như mực mà là màu xanh đậm, hoàn toàn không giống với ta thú hợp chủng gặp được trong tà ma chi nguyệt."
“Ngược lại, nó giống với ma quỷ.” Soria bổ sung: “Ta nhìn thấy con ma quỷ đầu tiên mà Nightingale bắn chết chảy máu màu xanh làm.”
“Chẳng lẽ chúng không phải là tà thú sao?” Sylvia hỏi.
"Ta không biết... nhưng mà Macy có thể biến thành hình dạng của bọn người thì quá tốt." Wendy thở dài: "Nếu không nhờ có nàng cứu Nightingale thì sợ là tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”
"Năng lực của nàng đã tiến hóa." Nightingale vẫn đang trầm mặc chợt nói: "Trong trạng thái sương mù, ta nhìn thấy ma lực trong cơ thể nàng đã không còn là một vòng khí xoáy nữa mà đã trở thành hình dáng cố định – một đôi cánh chim màu trắng đang giương ra."
Lightning ôm cánh tay của điện hạ, trong lòng áy náy không thôi.
Ma quỷ chỉ có hình dạng dữ tợn, ở trên không trung cũng không mạnh tới nổi không thể chống lại, nếu có thể dời giỏ treo đi ngay từ đầu, ngăn chặn được kẻ địch thì điện hạ sẽ không bị thương như vậy.
Trách nhiệm của một nhà thám hiểm là phải đứng ra bảo vệ bạn đồng hành của mình, khi khám phá vùng biển Fiordland, gặp bất cứ nguy hiểm nào thì Thunder đều là người làm gương, dẫn dắt mọi người vượt qua khó khăn này đến khó khăn khác, cho dù chống lại cướp biển hay chống lại cự thú biển sâu thì hắn cũng chưa từng lùi bước.
Lần đầu tiên Lightning nhận ra rằng nàng còn lâu mới có thể trở thành một nhà thám hiểm kiệt xuất.
Nhưng mà phụ thân cũng từng nói, có thể loại bỏ sợ hãi thông qua nhận biết và quen thuộc, kỹ xảo thì có thể nắm giữ bằng cách luyện tập liên tục.
Nàng quyết tâm, đợi cho đến khi thương thế của điện hạ khỏi, nàng sẽ xin hắn cũng tặng cho mình một khẩu súng ngắn chuyên dụng, nhờ Nightingale tỷ dạy cho nàng các kỹ năng bắn và chiến đấu.
“Điện hạ sao rồi, gào?” Macy lẩm bẩm, so với tiếng chim bồ câu, lúc này, giọng nói của nàng khàn khàn đục ngầu, giống như gió thổi từ trong hang đá: “Ta cảm thấy người của hắn đang lạnh dần.”
Cô gái nhỏ nắm chặt tay, quay người bay đến trên lưng Macy.
Chỉ thấy hai mắt Roland nhắm chặt, đôi môi nhợt nhạt và mái tóc dài màu xám rối bù khiến hắn không hề có sức sống. Máu trên quần áo đã đông lại, miệng vết thương cháy xém trông thật thê thảm. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên cổ đối phương, tiếng đập yếu ớt chứng tỏ vương tử vẫn còn sống, nhưng mà cảm giác lạnh như băng từ đầu ngón tay truyền đến khiến cho người ta sợ hãi.
“Ngươi còn bao nhiêu ma lực?” Lightning ước tính lộ trình: “Chúng ta phải dùng tốc độ tối đa bay đi.”
"Được, gào!"
Khi cả hai đến Biên Thùy Trấn, cô gái nhỏ cảm thấy chóng mặt, tốc độ cao không chỉ nhanh chóng làm cạn kiệt ma lực mà còn tạo ra gánh nặng lớn cho cơ thể. Nàng cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng đáp xuống tiền đình của thành bảo, quay về hướng thị vệ đang chạy tới khi nghe được động tĩnh, gào lớn: "Mau gọi tiểu thư Nanawa tới, vương tử điện hạ bị thương!"