Trong sảnh lớn của cung điện trong vương đô của Everwinter, ngọn lửa trong lò sưởi bốc cháy hừng hực.
So với Greyfort bốn mùa rõ ràng thì ở đây, mùa hè cực kỳ ngắn ngủi, mùa thu thì giống như là dự báo cho một đợt rét đậm, thậm chí còn không kịp thay áo khoát thì gió lạnh đã kéo đến.
Garcia Wimbledon khoác áo khoác lông cáo, ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa, lắng nghe các quý tộc khiếu nại và yêu cầu.
Nàng không thích hoàng cung này, cột nhà, bốn vách tường và sàn nhà đều làm bằng đá trắng như tuyết, mỗi một viên đá đều được mài bóng loáng, thoạt nhìn giống như là băng cứng. Mặc dù đã lót thêm hai lớp nhung cho ghế nhưng mà nàng vẫn cảm nhận được ý lạnh từ ghế dựa lạnh buốt.
Ngôi nhà chết tiệt này giống như được làm bằng băng, nàng không vui nghĩ. Đợi cho thế cục ổn định, chuyện đầu tiên phải làm là đập bỏ toàn bộ mặt đất và vách tường, sau đó dùng đá hoa cương màu nâu đen trải lại.
“Bệ hạ tôn kính, hy vọng ngài có thể lấy lại công đạo cho ta!”
Một quý tộc vẻ mặt đưa đám nói.
Cái tên Rory này đã nói rất nhiều nhưng lọc lại thì chỉ có vài câu. Đơn giản là giáo hội chiếm lĩnh vương đô, sau đó tiến hành xét xử công khai với một số quý tộc làm nhiều việc ác, người chủ trì chính là chủ giáo Heather. Đa số mọi người đều lên đài hành hình, mà tên này lại may mắn hơn, chỉ bị phán tịch thu tài sản, chia đều cho người dân bị hại.
“Yêu cầu của ngươi ta có thể hiểu được, không thể cướp đoạt tài sản tư nhân.” Garcia trầm tư một lát, chậm rãi nói: “Nhưng mà số lượng cụ thể khó có thể định ra được. Như vậy đi, nếu như ngươi có thể cung cấp bảng thu chi tài vụ trong vòng năm năm gần đây thì ta có thể rút một phần từ số đã tịch thu ra hoàn lại cho ngươi.”
“Nhưng mà đám bạo dân đã cướp sạch dinh thự của ta, chỉ sợ là những ghi chép đó...”
“Vậy thì ta chỉ có thể dựa theo bố cáo đã công bố, dùng tước vị làm tiêu chuẩn đền bù tổn thất.” Garcia ngắt lời: “Nhìn người bên cạnh ngươi, bọn họ đều là quý tộc bị cướp sạch, nếu như tiếp tế ngươi nhiều một phần thì những người khác sẽ thiếu đi một phần. Ngươi nói đi?”
“Không sai, ai mà biết được số lượng ngươi báo có thật hay không!”
“Ngươi còn dong dài cái gì, tước sĩ Haron, những kim long đó vốn không thuộc về ngươi.”
“Có phần của ngươi đã không tệ rồi, nhìn những đồng lõa của ngươi, bọn họ chỉ có thể đi lên thiên đường tìm thần linh đòi đền bù tổn thất.”
Chứng kiến quý tộc xung quanh trợn mắt nhìn mình, hắn sợ hãi rụt rè khom mình hành lễ: “Như vậy thì phát theo tiêu chuẩn của ngài đi, cảm ơn vì sự nhân từ của ngài, bệ hạ.”
“Rất tốt.” Garcia mỉm cười: “Kế tiếp.”
“Xin được vấn an ngài, bệ hạ.” Một ông lão tóc trắng từ trong đám người đi ra, cung kính che ngực nói, gia huy của gia tộc Silver Heron màu bạc sáng lấp lánh trước ngực.
“Hầu tước Bode, ta nhớ lãnh địa của ngươi cũng không bị đám côn đồ của giáo hội tập kích.”
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu đáp: “Không phải bọn họ không muốn mà là không thể... toàn bộ tuyết lĩnh dễ thủ khó công, kỵ sĩ của ta chặn được tên côn đồ xâm lấn. Nhưng mà con của ta thì không có may mắn như vậy, trong ngày xảy ra bạo động, hắn đang trực ở hoàng cung, vì bảo vệ cựu nữ vương, hắn không chỉ bị tín đồ giết chết mà thi thể cũng bị treo trên cổng thành. Cho đến khi ngài đến Everwinter thì mới giải thoát cho hắn khỏi nhục nhã.”
“Đúng là một câu chuyện bi thảm.” Garcia giả vờ đau thương, thở dài: “Như vậy ngươi muốn ta làm gì?”
“Người giết hắn tên là Đồ Tể, bây giờ là nhân vật đứng đầu trong đám phản loạn còn sót lại. Đám người này đang ẩn núp ở phía bắc dãy núi tuyệt cảnh, ta muốn báo thù cho con ta.” Hầu tước bình tĩnh nói.
“Nhưng binh lực trong tay ta cũng không nhiều, bình thường ngoại trừ tuần tra, thủ vệ tường thành và kho lúa ra thì rất khó chia nhân thủ ra để đi hoang sơn dã lĩnh tìm chừng trăm tên côn đồ lưu vong như vậy.” Nàng lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “Hơn nữa một khi đến mùa đông, tuyết lớn chắn núi, bọn họ không được tiếp tế, sớm muộn gì cũng chết cứng ở trong đó, ngươi cần gì phải nóng lòng nhất thời.”
“Chỉ có chính tay đâm hung thủ mới có thể khiến cho ta an tâm, bệ hạ. Ta cũng không làm phiền ngài phái võ sĩ tìm kiếm người phản loạn. Dưới chân dãy núi có rất nhiều hang động tự nhiên, chắc chắn bọn họ đang trốn ở trong đó. Nhưng mà đa số hang đều có lối vào hẹp, nếu dùng đá vụn phủ kín thì cho dù là kỵ sĩ cũng khó có thể đánh vào trong đó, ta hy vọng ngài có thể cung cấp cho ta loại vật phẩm giả kim có thể nổ nát cửa thành đó, chuyện còn lại ta tự làm là được!”
Hắn muốn bột tuyết? Garcia nhíu mày, thứ này có uy lực lớn, là đòn sát thủ đủ để thay đổi chiến cuộc, tuyệt đối không thể lưu truyền ra ngoài.
Nàng vừa muốn từ chối thì đối phương lại mở miệng nói: “Nếu như ngài có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta, ta nguyện trở lại cung đình làm việc cho ngài, gia tộc Silver Heron cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngài chấp chưởng vương quốc Everwinter.”
Những lời này khiến cho Garcia hơi khựng lại, khi giáo hội xử tử nữ vương thì còn giết chết một đám trọng thần. Hầu tước Bode rất có danh vọng ở chỗ này, nếu như có thể để cho hắn làm ngự tiền thủ tướng, tụ tập số quý tộc còn lại, như vậy thì có thể giải quyết được phần nào khó khăn bộ máy hành chính không thể vận hành.
“Yêu cầu này cũng không quá đáng.” Nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra quyết định: “Nhưng ta không thể giao thuốc súng giả kim cho ngươi sử dụng, khi ngươi cần nó, ta sẽ phái nhà giải kim chuyên nghiệp hỗ trợ ngươi nổ nát cửa hang.”
...
Sau khi hội nghị kết thúc, Garcia trở lại phòng, Farian đi lên đón, đưa cho nàng một ly rượu trái cây đang còn nóng: “Khổ cực cho ngài rồi, bệ hạ, quả nhiên những quý tộc đó đều ngã về phía ngài. Như vậy, cho dù không dựa vào Lang Vương thì ngài cũng có thể chậm rãi nuốt trọn toàn bộ vương quốc Everwinter.”
“Nếu như không có giáo hội.” Nữ vương nhún nhún vai.
Hành động cướp đoạt quyền thừa kế của quý tộc của giáo hội khiến cho toàn bộ bọn họ đều ngã về phía mình, có đám người đó ủng hộ, lại thêm phái thực quyền trước đây suy yếu trên diện rộng, đứng vững gót chân ở vương đô cũng không khó. Nhưng mà muốn khống chế Everwinter thì còn quãng đường dài phải đi, nhân dân ở đây bị giáo hội ảnh hưởng rất lớn, chiến sĩ của Cánh buồm đen được nàng phái đi càn quét giáo đường ở vài thành phố lớn khác đều bị bình dân và tín đồ tập kích. Bởi vậy, liên mình với Wolfheart cực kỳ quan trọng, không những có thể cùng nhau chống lại giáo hội mà còn có thể thông qua di chuyển dân cư làm suy yếu sức ảnh hưởng của giáo hội.
Còn đám bình dân gian ngoan mất linh đó, giết sạch thì tốt rồi.
“Đúng rồi, Lang Vương vừa phái sứ giả đưa một phong thư cho ngài.” Farian lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Bởi vì lúc ấy ngài đang xử lý chính vụ cho nên ta không có quấy rầy ngài.”
Garcia mở phong thư ra, lấy giấy viết thư, mở ra, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
“Là tin tức xấu sao?”
“Giáo hội lại xuất binh.” Nàng trầm giọng nói: “Bọn họ đang từ đường bộ xuất phát đến thành Wolfheart, cũng đã đột phá vài đạo phòng tuyến tạm thời.”
“Cái gì?” Farian không dám tin, trợn mắt nói: “Tà ma chi nguyệt sắp tới, chẳng lẽ bọn họ không quan tâm tới Thánh Thành mới sao?”
Garcia ngồi trở lại trước bàn sách, nhíu mày trầm tư.
Giáo hội tuyệt đối không thể từ bỏ ý đồ, nhưng nàng không ngờ đối phương sẽ đến nhanh như vậy. Nếu như đợi mùa xuân năm sau mới khai chiến thì nàng có thể chuẩn bị đầy đủ hơn, chứng tỏ kẻ địch không muốn cho mình có cơ hội thở dốc, nếu ngồi im không quan tâm đến cầu viện của Lang Vương, một khi vương quốc Wolfheart bị diệt, mình cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nhưng mà đây cũng là một cơ hội.
Nếu như có thể hao tổn hết đại quân của giáo hội ở thành Wolfheart, đợi khi tà thú xâm lấn Hermes với quy mô lớn thì kẻ địch sẽ gặp phải tai nạn mang tính hủy diệt.
Có lẽ bọn họ sẽ phái càng nhiều quân thần phạt ra hơn, nhưng nàng cũng có được vũ khí mạnh mẽ như bột tuyết, lại thêm nước đen của sông Styx, bột lửa tà, còn có tường thành cao ngất của thành Wolfheart, chắc chắn có thể tiêu hao một lượng lớn sinh lực của đối phương.
Nghĩ như vậy, Garcia mở miệng nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho chiến sĩ của Cánh buồm đen chuẩn bị xuất chinh! Năm nay, chúng ta sẽ trải qua mùa đông ở thành Wolfheart.”