Sau gần một tuần lắp ráp và thử nghiệm, Roland và Anna đã hoàn thành chế tạo ngòi nổ chạm của bom.
So với ngòi nổ của đạn pháo thì nó không cần chịu nhiệt độ và áp suất cao, cũng như không bị quá tải G cao khi bay ra khỏi nòng, cho nên cấu tạo của nó cực kỳ đơn giản. Nhưng mà một thứ được kết hợp từ chốt nung và lò xo lại cần hai người thử nghiệm nhiều lần mới có thể thành công.
Vấn đề chính là không ai biết lò xo cần có độ đàn hồi là bao nhiêu để tránh không đánh lửa được khi rơi xuống, mà khi ném mạnh thì phải cam đoan chốt bắn có thể đánh lửa.
Hắn và Anna chỉ có thể kiểm tra từng chút một bằng cách thay đổi độ dày và độ cứng của lò xo.
May mà bình thường nàng và Lucia đã chuẩn bị rất nhiều, vì thế nên Roland ngày càng có nhiều vật liệu chất lượng cao để sử dụng. Loại cuối cùng vượt qua bài kiểm tra là thép hợp kim số một ngàn ba trăm sáu mươi lăm, có độ cứng cao và độ dẻo thấp, cho dù quả bom có rơi từ độ cao một mét xuống cũng không bị nén chặt lại.
Chọn được lò xo phù hợp, bộ phận còn lại cũng dễ. Ngay cả khi Roland chưa chưa từng nhìn thấy ngòi nổi thật thì hắn vẫn có thể tự thiết kế ra một cái dựa theo nguyên lý của nó.
Tuy lạc hậu nhưng đối với một quả bom thô sơ thì đã đủ dùng.
Phiên bản hoàn chỉnh của ngòi nổ chạm có hình trụ tròn, dài mười hai centimet, đường kính khoảng năm centimet, phía dưới có chốt vặn và có thể vặn vào lỗ ở đầu bom.
Bên trong của nó là một rãnh lồi bên dưới, chốt bắn cũng có hình dạng tương tự, vừa vặn khảm vào trong rãnh. Trong điều kiện bình thường, phần trên của nó bị lò xo ép vào rãnh và chốt bắn rơi vào trong rãnh, cách kíp nổ một ngón tay. Để đảm bảo an toàn, Roland còn khoét thêm một lỗ trên đầu chốt bắn và dùng một que sắt cố định vào vỏ. Cần phải rút thanh sắt ra thì chốt bắn mới có thể di chuyển lên xuống.
Buổi thử nghiệm mô phỏng được thực hiện trong một buổi trưa nắng đẹp.
Vì trong lượng của quả bom đã nặng gần bằng năm lần Nightingale sau khi được lấp đầy cát đá và thuốc súng đen, cho nên Roland không lên khinh khí cầu mà quan sát nó bằng kính quan sát ở vị trí cách địa điểm ném bom ba trăm mét.
Ngoài hắn thì còn có chỉ hủy của Đệ Nhất Quân là Iron Axe và kỵ sĩ trưởng Carter Lannister đến quan sát ném thử.
“Ngươi định dùng khinh khí cầu ném một bao thuốc nổ lớn vào trong vương cung?” Nghe xong kế hoạch tác chiến của Roland, Carter không thể tin vào tai mình. Tấn công từ độ cao hai ngàn mét trên không, không tính tường thành và lực lượng phòng thủ, điều này hoàn toàn lật đổ lý niệm tác chiến trước giờ của hắn, đương nhiên, ở Biên Thùy Trấn một năm nay, hắn đã trải qua nhiều lần như thế.
“Chỉ cần ngươi kiểm soát nó hợp lý thì điều này cũng không phải là không thể.” Roland gật đầu, nói: “Deflick đang cường chinh một đội dân binh mới, nếu không thể ngăn cản hắn thì chắc chắn Tây cảnh sẽ bị đội quân dùng thuốc công kích nữa. Cho dù có thắng thì chúng ta cũng không được chút lợi ích gì.”
Mật thư do Tassa gửi đến cho biết trước mặt Deflick vẫn muốn dùng phương pháp cũ để tiêu hao thực lực của mình, cũng không biết liệu đội do Barov cử đi có thể lôi kéo càng nhiều dân cư tới Biên Thùy Trấn trước đối phương hay không.
“Nếu như ngài có thể ném cơn giận của thiên lôi lên đỉnh đầu Deflick, chắc chắn hắn sẽ bị dọa đến không biết làm sao!” Iron Axe phấn khích nói: “Có thể nói là trời phạt, không thể chống lại!”
“Hi vọng là vậy.” Roland cười cười.
Mặc dù trong thư Tassa đã nói có lẽ Deflick đã tìm ra công thức của thuốc súng đen, đồng thời cũng mở một xưởng trong nội thành, cố gắng sản xuất chất nguy hiểm này với số lượng lớn, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn chọn mục tiêu là hoàng cung.
Lý do rất đơn giản, vì cung điện đủ bắt mắt.
Từ độ cao hai cây số nhìn xuống, cho dù là thành phố tráng lệ nhất Greyfort cũng chỉ bằng nửa lòng bàn tay, cho nên khi ném bom thì phải tìm điểm rơi trước. Mà hoàng cung thì nằm ở trung tâm nội thành, được bao quanh bởi những bức tường lát gạch đỏ, đỉnh của cung điện được lát bằng đá phiến trắng tinh, vào mùa thu thì nhìn rất bắt mắt, gần như không thể nhìn lầm mục tiêu.
Nhưng xưởng thì không giống.
Trong tay hắn không có sơ đồ mặt bằng của vương đô, dưới đất cũng không có người hướng dẫn, chỉ dựa vào nói thì rất khó để mô tả được vị trí chính xác của mục tiêu. Lại thêm bản thân xưởng cũng không lớn, một khi bom rơi vào khu dân cư thì kế hoạch sẽ không thành.
Đột nhiên, một bóng trắng rơi thẳng xuống đất, một làn khói bốc lên trong khu vực thí nghiệm, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
"Có vẻ như bom đã rơi xuống." Roland cất kính quan sát: "Chúng ta đi xem kết quả đi."
Sau một tuần huấn luyện, kỹ năng ném bom của Lightning đã được cải thiện đáng kể, quả bom này rơi cách mục tiêu không quá năm mét, toàn bộ phần thân của quả bom chìm vào lòng đất, vỏ bị va chạm làm cho biến dạng.
Khi The Looking hạ cánh, Anna dùng ngọn lửa đen cắt bom ra, mọi người nhìn thấy đất gần vị trí ngòi nổ đã chay đen, điều này chứng tỏ ngòi nổ cháy với nhiệt độ cao đã đốt cháy lớp thuốc súng đen rải rác trên bề mặt đất, ngòi nổ hoạt động tốt. Nếu trong bom chứa đầy tinh bột nitrat hóa thì nó có thể dễ dàng tạo ra một hố sâu từ bốn đến sáu mét, cũng giết chết nhân viên không che chắn trong phạm vi mười mét gần đó.
Nếu đã nghiên cứu được bom, tiếp theo là sẽ sắp xếp kế hoạch tác chiến.
Roland đưa mắt nhìn từng người, chậm rãi nói: "Kế hoạch tấn công bất ngờ vào vương đô dự kiến sẽ được thực hiện vào thứ hai tới. Đầu tiên là Iron Axe, ngươi sẽ dẫn đầu một đội súng kíp gồm năm mươi người, hộ tống phù thủy tới ngoại ô Silverlight City. Ở đó có một khu vực đồi núi có thể che khuất tầm mắt, cho dù là dựng trại hay cho khinh khí cầu cất cánh đều rất ổn."
“Vâng, thưa điện hạ!” Iron Axe trả lời.
“Chúng ta không bay thẳng từ Biên Thùy Trấn tới đó sao?” Wendy hỏi
“Không, như vậy quá xa.” Roland lắc đầu, đi từ Tây cảnh tới vương đô mất ít nhất một tuần, nếu dùng The Looking bay thì cũng mất chừng ba ngày, tính luôn đường về nữa là sáu ngày. Sau khi giỏ treo được trang bị giá ném thì chỉ có thể chở được hai người, Nightingale không thể đi cùng họ, ngoại trừ Anna thì không ai trong bốn phù thủy có năng lực chiến đấu, ở ngoài hoang dã sáu đêm thì quá mạo hiểm, hắn không yên tâm.
"Nếu xuất phát từ Silverlight City thì các ngươi chỉ mất một ngày để ném bom và quay trở về điểm xuất phát trước khi mặt trời xuống núi."
"Kế tiếp là phù thủy, nhân viên thực thi nhiệm vụ lần này là Anna, Wendy, Lightning, Macy, Nightingale và Sylvia. Hai người sau có nhiệm vụ theo dõi tình hình xung quanh doanh trại, quá trình công kích do bốn người trước áp dụng theo những gì đã được huấn luyện, đặc biệt là Lightning.” Hắn nhìn cô gái nhỏ: “Có thể thành công hay không thì còn tùy thuộc vào ngươi.”
“Để cho ta.” Người sau vỗ ngực nói.
"Như vậy, điều cuối cùng muốn dặn dò mọi người là chú ý an toàn." Roland nói từng chữ: "Ta ở Biên Thùy Trấn chờ các ngươi về.”
Bốn ngày sau, quả bom Đông Phong số một được xe ngựa chở đi, Đệ Nhất Quân phụ trách áp tải, leo lên thuyền đi Silverlight City.
………………………………………………………………………………...