Đã lâu không có cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp như thế.
Garcia đứng ở trong hoa viên, hít sâu một hơi, mùi cây hương thảo theo gió nhẹ bay vào xoang mũi nàng.
Nơi này không phải vương quốc Everwinter, vùng cực bắc ngoại trừ gió lạnh, đất lạnh và Tussilago farfara không chút hương thơm ra thì cái gì cũng không có. Trong sân sau của thành bảo luôn treo thịt và ruột già hong khói, mùi nồng không tan. Nơi này cũng không phải cảng Greenwater, trong gió không có vị mặn và ẩm ướt quen thuộc, nhắm mắt lại cũng không nghe được tiếng nước biển tràn lên vuốt phẳng bãi cát.
Nơi này là hoàng cung Greyfort, nàng nghĩ.
Nhưng mà... có chút không giống như trong kí ức.
Garcia ngồi xuống bên cạnh cái ao chính giữa hoa viên, vuốt ve gạch đá thô ráp, từ khi còn bé, mình ở chỗ này chơi trốn tìm ở đây rồi bị ngã, cái trán đập mạnh vào bên cạnh ao, máu tươi chảy đầy mặt, sau đó phụ thân đập vỡ toàn bộ gạch đá, đổi thành đá cuội bóng loáng. Bởi như vậy nên tuy sẽ không khiến cho người ta vấp tại sao bị thương nữa nhưng nó không thể làm chỗ ẩn nấp được nữa.
Lúc ấy nàng nhớ rõ, trừ mình ra thì ở đây còn có Gaulon và Deflick, bọn họ nhìn thấy muội muội ngã sấp xuống, sau đó nguyên đám sợ hãi không thôi, vì dỗ mình nín khóc, thậm chí còn lần lượt bắt chước dáng vẻ khi mình té, cố ý đập đầu vào cạnh ao. Đương nhiên sau đó bọn họ cũng lần lượt bị phụ thân đánh một trận.
Đó là một đoạn hồi ức mà Garcia vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không nhớ lại, giống như là bí mật chôn dấu dưới gốc cây, chôn rất sâu. Mà khi mình trở về chốn cũ, nàng phát hiện hình ảnh này không phai màu chút nào, đào từ trong đất ra, nó vẫn rất sống động.
Tất cả giống như trở về với thời kỳ thơ ấu.
“Hóa ra đây là thế giới của ngươi.” Một giọng nói lạ lẫm vang lên sau lưng: “Làm nơi yên giấc cũng là một lựa chọn không tệ.”
Garcia quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ áo trắng từ sau ao đi ra, nàng có một đôi đồng tử màu đỏ nhạt và mái tóc dài trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo giống như được điêu khắc tỉ mỉ ra, giọng nói êm ái dễ nghe, giống như thần sứ giáng trần.
Sắc mặt nữ vương Greenwater hoàn toàn âm trầm xuống: “Ngươi là phù thủy của giáo hội.”
“Ta là Angela, cụm từ phù thủy hoàn toàn không phù hợp với ta.” Nàng khẽ cười nói: “Ta được xưng là người thuần khiết, không giống như những huyết mạch đã sa đọa đó.”
“Người thuần khiết? Cũng chỉ là đồ chơi giáo hội chăn nuôi thôi.” Garcia lạnh lùng nói: “Cảnh tượng này lại là trò xiếc gì, năng lực của ngươi là chế tạo ảo cảnh sao?” Nàng đột nhiên nhặt một tảng đá lên, dùng sức nắm chặt lại: “Chỉ là hư ảo thôi! Không lừa được ta đâu!”
Tiếng hô của nữ vương vang đi xa nhưng cảnh tượng trước mắt không có bất kỳ thay đổi nào, tảng đá cũng không có vỡ ra, nàng lại bị góc cạnh cứng rắn cắt đứt da. Xòe tay ra, từng cảm giác chân thật từ miệng vết thương truyền đến, rất rõ ràng.
“Nhìn ra được, ngươi cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về năng lực của phù thủy, như vậy thì dễ làm hơn nhiều.” Angela nhấc mép váy lên, hơi khom người nói: “Hoan nghênh đi đến thế giới ý thức, ta gọi nó là chiến trường linh hồn. Chúng ta sẽ chém giết ở chỗ này, người thắng được tất cả, kẻ bại mất đi tất cả... giống như Oracle được viết trong Thánh Thư.”
Chiến trường… linh hồn?
Garcia giật mình, đột nhiên cảm thấy một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế từ ngực truyền đến, không biết Angela lấy ra một cây trường thương từ chỗ nào, đâm thẳng vào trước ngực của nàng. Hít thở đột nhiên trở nên khó khăn, nàng há mồm muốn hô to nhưng lại không phát ra được một tiếng nào, đối phương cầm cán thương, rút mạnh về sau, huyết dịch theo mũi thương trào ra, nhanh chóng thấm ướt nửa phần thân thể của nàng. Garcia quỳ rạp xuống đất, run rẩy muốn che miệng vết thương, mất một lượng lớn máu khiến ý thức nàng dần dần mơ hồ.
Sau một khắc, nàng phát hiện mình vẫn đang đứng ở tại chỗ, trên người hoàn hảo không chút tổn thương. Mà bóng tối cũng cách nàng mấy mét xa, tựa như đối phương chưa từng rời khỏi chỗ đó vậy.
Chuyện gì xảy ra? Garcia thở từng hơi, ảo giác? Nàng che bộ ngực đang phập phồng kịch liệt, chỗ mới bị đâm thủng lúc nãy vẫn còn hơi đau. Cúi đầu xuống, dưới chân của nàng có một vũng máu lớn hình dạng như mới phun ra.
“Đây là quy tắc cơ bản. Ý thức cũng không phải là bất tử bất diệt.” Angela giang hai tay ra: “Đau đớn mà mỗi một lần tử vong mang đến cho ngươi đều là chân thật. Nó sẽ tiêu hao tinh thần và thể lực của ngươi, khi cảm nhận này vượt qua phạm vi ngươi có thể chịu đựng thì giấc ngủ vĩnh hằng sẽ đến.”
“Mỗi một lần tử vong, bản thể sẽ khôi phục về trạng thái ban đầu, người bình thường tối đa chỉ có thể gánh chịu ba đến bốn lần, đương nhiên, ta đã gặp không ít người ý chí kiên định, có thể sống bảy tám lần, thậm chí càng nhiều.” Nàng ôn nhu giải thích: “Mặc dù ta rất chờ mong biểu hiện của ngươi nhưng mà nếu buông bỏ chống cự, ta cũng có thể hiểu được, dù sao liên tục tử vong đối với ta cũng là một loại dày vò khó có thể chịu được. Ngay lúc này, chọn trốn tránh cũng không phải hành vi nhu nhược, nhất là khi kết cục đã được định trước.”
Nói xong, nàng vứt trường mâu trong tay xuống dưới, lại rút một thanh kiếm lớn từ sau lưng ra, nhảy lên, bổ xuống Garcia.
Người sau mở to hai mắt nhìn, người thuần khiết mặc một bộ áo bào trắng, hoàn toàn không thể dấu được vũ khí lớn như thế, những vũ khí đó đều là... biến ra? Lời nói của đối phương đột nhiên vang lên trong đầu nàng.
Hóa ra đây là thế giới của ngươi...
Ta gọi nó là chiến trường linh hồn.
Ý thức cũng không phải là bất tử bất diệt... đối với ngươi, nó là chân thật.
Kiếm lớn chém xuống, không có chém nữ vương Greenwater thành hai khúc mà là đánh trúng một cái thuẫn lớn bằng thiết, lực bắn ngược cực lớn khiến cho Angela không thể cầm được chuôi kiếm, kiếm lớn bay lên, thân thể lùi lại mấy bước, Garcia cũng bị lực chém mạnh này đánh cho ngã xuống đất.
“Kết cục đã định?” Nàng cắn răng cười lạnh hai tiếng: “Trước đó ngươi đã nói, nơi này là thế giới của ta, đúng không?” Trong lúc nói chuyện, nàng xoay người bò lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một cung nỏ, đưa tay bắn tới đối phương. Cùng lúc đó, sau lưng Angela xuất hiện một cái giá chữ thập, giữ chặt lấy thân thể nàng.
Trong nháy mắt, mũi tên chui vào bụng người thuần khiết, trên mặt nàng lập tức xuất hiện vẻ thống khổ, thở hổn hển hai tiếng, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Khiến, khiến cho ta kinh ngạc... khụ khụ, nếu là người bình thường... chỉ chấp nhận những chuyện này cũng đã khó, càng, càng đừng nói tới điều động ý thức phản kích. Không hổ là... nữ vương Greenwater khiến cho đại nhân Mael cảm thấy cực kỳ đau đầu.”
“Đa tạ khích lệ.” Garcia nhặt trường thương rơi trên mặt đất: “Nếu không phải ngươi nói nhảm quá nhiều thì ta cũng không thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của thế giới ý thức nhanh như vậy. Kế tiếp, ta phải đâm thủng vài lỗ trên người ngươi?”
Nàng gian nan cười nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm.”
...
Khi Garcia đâm ra thương thứ mười thì rốt cục người thuần khiết cũng chết đi, nàng cố gắng tránh vị trí trí mạng, ra tay từ tứ chi và dưới phần bụng, mới đầu Angela còn có thể phát ra tiếng kêu thảm đau đớn khó nhịn, càng về sau tiếng kêu nhỏ dần.
Kế tiếp, tên này nên khôi phục như lúc ban đầu chứ? Nhưng mà nơi này là hoàng cung Greyfort, là sân nhà của mình, đã có thể tùy tâm sở dục thay đổi hoàn cảnh và vật thể, vậy thì nàng sẽ không thua.
Quả nhiên, trên người người thuần khiết hiện lên một luồng ánh sáng trắng, miệng vết thương biến mất trong chớp mắt, Angela lại mở ra hai con ngươi màu đỏ nhạt.
Garcia nâng trường thương lên, chuẩn bị tiễn nàng đi tìm cái chết, dị biến xuất hiện, nàng đang bị giá chữ thập trói buộc, hai tay dễ dàng cắt đứt dây thừng, đá văng cán thương, trong nháy mắt đã đến sát bên cạnh mình, vung tay một cái. Garcia còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã mất cảm giác.
Thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống, mà trong tay đối phương rỗng tuếch.
Sao có thể như vậy được?
Mấy hơi sau, nữ vương Greenwater bụm lấy cổ của mình, kinh nghi bất định lui ra phía sau hai bước... vừa rồi, nàng dùng cánh tay chặt đứt cổ của mình? Nhìn dây thừng đứt đoạn trên giá chữ thập và máu tươi trên tay nàng, hiển nhiên cảnh tượng trước mắt cũng không phải ảo giác.
“Nếu như ngươi không thể lĩnh ngộ bản chất của ý thức thì sao ta có thể nghênh đón một trận chiến đấu chân chính được?” Angela mỉm cười nói: “Mặt khác, có vẻ như ngươi rất khó hiểu, tại sao ta có thể dùng tay cắt đứt dây thừng thô như ngón tay? Thật ra thì cũng không khó hiểu, người thắng được tất cả, kẻ bại mất đi tất cả... trong đám người bị ta nuốt, có một loại phù thủy cực kỳ mạnh mẽ, các nàng có lực lượng vô cùng, thân thủ nhanh nhẹn, lại không sợ Thần Phạt Chi Thạch ảnh hưởng. Có lẽ ngươi không biết, giáo hội có một xưng hô đặc biệt cho các nàng, kẻ siêu phàm.”
Nàng giang hai tay ra: “Chỉ dùng thủ đoạn bình thường thì không thể đánh bại ta, muốn sống sót, ngươi còn phải cố gắng gấp bội mới được... bây giờ, đến lượt ta.”
………………………………………………………………………………...