Lần đầu tiên Garcia được chứng kiến sự đáng sợ của kẻ siêu phàm.
Rõ ràng vũ khí của nàng chỉ là một thanh kiếm một tay bình thường, giơ tay nhấc chân lại bộc phát ra lực áp bách khiến cho người ta kinh hãi, mỗi kích đánh lên thuẫn đều trầm trọng như cự kiếm hai tay, sau hai ba cái, rốt cuộc cánh tay Garcia cũng không thể nâng lên được nữa, sd bị một kích từ trên đánh xuống đánh tan.
Sau khi khôi phục lại, nữ vương Greenwater hoàn toàn buông bỏ phòng ngự, nghĩ lại, một cái nỏ sàn xuất hiện ở trước người của nàng. Nàng kéo nỏ, thứ bắn ra không phải mâu thiết mà là từng bình nước đen ở sông Styx. Angela huy kiếm chém rụng cái bình, bị nước đen xối ướt. Tinh thể lửa tà trong bình tiếp xúc với không khí, nhanh chóng đốt cháy hơi nước, biến người thuần khiết thành một trụ lửa.
Nhưng mà chiêu kế tiếp lại không đánh ra được, đối phương lợi dụng tốc độ vượt xa người thường nhanh chóng di động quanh ao hoa, mà nỏ sàn hoàn toàn không theo kịp, Garcia chỉ có thể dựa vào tường đá bay lên và song sắt che kín gai nhọn ngăn cản hành động của người thuần khiết, nhồi đầy bột tuyết vào trong những chậu hoa đặt trong hoa viên, có khi mặt đất còn đột nhiên hạ xuống, hình thành cái bẫy trí mạng.
Cứ như vậy, sau khi giết chết đối phương mấy lần, Garcia phát hiện hô hấp của mình dần trở nên nặng nề, mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, ý thức choáng váng một cái khiến cho nàng gần như không thể đứng vững.
“Làm không tệ.” Sống lại, Angela không có thừa cơ công kích mà vỗ tay: “Ngươi có thể làm đến một bước này cũng đã vượt quá dự liệu của ta, bất quá ta đã quên nói cho ngươi, tuy trong cái thế giới này, ngươi có thể dựa vào ý thức của mình để thay đổi hoàn cảnh và sân bãi nhưng tinh lực dùng để chế tạo nó gần như tương đương với sống lại. Ngươi có thể cảm nhận được thân thể suy yếu và mỏi mệt, nói không chừng lần tử vong tiếp theo sẽ là giấc ngủ vĩnh hằng.”
“Hà, vậy còn tốt hơn là ngửa cổ chờ chém.” Garcia thở hổn hển mấy hơi: “Hơn nữa, có vẻ như là ngươi đã quên tiếng kêu thảm thiết khi bị lửa tà đốt cháy, ngươi chết mấy lần rồi? Ba lần hay là bốn lần? Không biết là ngươi có kiên trì được lâu hơn ta hay không.”
“...” Angela trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng nói: “Từ khi ta trở thành người thuần khiết, giáo hội chuẩn bị rất nhiều cho ta, từ kiến thức, học tập kỹ xảo chiến đấu cho đến cho ta ăn quân thẩm phán để đề cao năng lực của ta. Những võ sĩ thẩm phán đó biết rõ mình sẽ hy sinh nhưng vẫn vui vẻ bước vào chiến trường linh hồn. Trong thế giới ý thức, bọn họ dùng phương thức liều chết tranh đấu ma luyện tài nghệ của ta, sau đó yên tâm chấp nhận tử vong, truyền thừa kinh nghiệm và lĩnh ngộ của bản thân lại cho ta.”
Garcia không có ngắt lời nàng, có lẽ đối phương đang kéo dài thời gian, nhưng đúng là mình cũng cần nghỉ ngơi một lát.
“Ta còn nuốt một kẻ siêu phàm, lực lượng của nàng làm cho người ta phải sợ hãi, trong cuộc chiến linh hồn, ta suýt nữa bị thua, nhưng cuối cùng, ta dựa vào vũ khí của ma quỷ chiến thắng nàng, hơn nữa chiếm được toàn bộ của nàng. Bởi vì tính chất ma lực bất đồng nên ta không thể chính thức chuyển hóa thành kẻ siêu phàm hoặc là thi triển năng lực của những phù thủy bị nuốt, nhưng mà trong thế giới ý thức, những chuyện này đều cũng không phải là việc khó. Từ đó, có rất ít người có thể uy hiếp được ta, hơn hai trăm năm nay, số người bị ta nuốt ngay cả ta cũng không nhớ rõ. Trên đời này, bất kỳ đau khổ, vui sướng, bi thương, vui thích ta đều như tự trải nghiệm...” Nàng dừng một chút: “Kể cả tử vong cũng là như thế.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Garcia cau mày nói.
“Chênh lệch giữa chúng ta.” Angela bình tĩnh đáp: “Vô số linh hồn chồng chất lại khiến cho ý chí của ta vô cùng mạnh mẽ. Nếu như dùng số lần tử vong để suy tính thì ta nghĩ ít nhất mình có thể chịu được hơn trăm lần tử vong.”
“Ta sẽ giúp ngươi kiểm chứng nó.” Nàng cười lạnh hai tiếng, trong lòng lại trầm xuống... thần thái của đối phương không hề giống phô trương thanh thế, khi gọn gàng đánh chết thân vệ ở bến tàu thì có thể nhìn ra được đúng là người thuần khiết có được kỹ xảo chiến đấu không hợp với tuổi tác. Nếu đúng là như vậy, mình phải có được vũ khí mạnh mẽ hơn mới được... tranh thủ thời gian ngẫm lại, rốt cuộc có thứ gì có thể dễ dàng giết chết một phù thủy siêu phàm kinh nghiệm phong phú?
“Cuộc chiến linh hồn không phải một trận so tài trí tưởng tượng.” Có vẻ như Angela nhìn thấu ý nghĩ của nàng: “Ngươi không thể biến mình trở nên lì lợm, cũng không thể triệu hồi ra những vũ khí hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết viễn cổ... chưa từng biết về nó thì ngươi không chế tạo ra được, những gì ngươi thấy và hiểu biết của ngươi mới là mấu chốt quyết định thắng bại.”
“Ta sẽ để cho cả vườn hoa phủ kín bột tuyết can trường, như vậy ngươi cũng không thể né tránh.” Garcia lạnh lùng nói: “Cho dù chết thì ít nhất cũng có thể kéo ngươi chôn cùng!”
“Dù cho kết quả không có chút ý nghĩa nào?” Người thuần khiết thương cảm nhìn nàng: “Nếu như vậy, để cho ngươi nhìn thấy lực lượng chân chính của giáo hội.”
Từng luồng ánh sáng hồng xuất hiện sau lưng Angela, sau đó ngưng tụ thành chiến xa ngoại hình dữ tợn đáng sợ, thân hình của bọn nó cực lớn, trực tiếp đập vỡ tường xung quanh vườn hoa. Hai ngọn giáo nhọn nhô ra từ đỉnh đầu nó khiến cho Garcia nhớ tới chuyện thân vệ của Lang Vương đã báo cáo về một loại nỏ pháo chưa từng thấy đang công kích tường thành, cho dù là tầm bắn hay là uy lực đều là trước giờ chưa từng thấy, chẳng lẽ vệ binh nói là quái vật khổng lồ trước mắt này?
Sau đó nàng nghe được một tiếng ông.
Cán mâu thô to lướt thẳng qua tầng tầng chướng ngại mà Garcia thiết trí, lực bắn không giảm xé nàng ra làm hai nữa, khi thân hình bay về phía sau, nàng còn có thể chứng kiến nội tạng và máu của mình rơi xuống.
Chiến xa liên tiếp phóng ra trường mâu thế không thể đỡ, sau khi phục hồi như cũ thì lại nhanh chóng lặp lại tử vong, thậm chí nàng không kịp sáng tạo bột tuyết để đồng quy vu tận với kẻ địch, đau nhức kịch liệt duy trì liên tục làm cho ý thức nàng dần dần mơ hồ, đại địa bắt đầu run rẩy, trên bầu trời xuất hiện vết rạn, dưới sấm sét vang dội, vườn hoa bốc lửa hừng hực.
“Ý chí kiên cường chỉ có thể kéo dài thất bại, mà không thể thay đổi kết quả.” Angela nhắm mắt lại: “Ngươi cũng kiên trì đủ lâu, nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, toàn bộ thế giới nứt toác ra.
...
“Chấm dứt rồi?” Isabella bĩu môi: “Không phải là trong nháy mắt thì hoàn thành sao? Rõ ràng đã trở về hình dạng như cũ, lại cả buổi không nói câu nào... ta còn tưởng rằng ngươi thất bại thật.”
“Trong trí nhớ của nàng, ta tìm được mấy thứ thú vị.” Angela mở hai mắt ra: “Những ý nghĩ này... khiến cho ta phải cảm thán.”
“Ác? Còn có chuyện có thể khiến cho ngươi cảm thán?” Isabella không quan tâm, nói: “Hẳn là ngươi cũng tìm được loại bột phấn giả kim kì quái đó chứ?”
“Ừ, nhà giả kim gọi nó là bột tuyết can trường, thành phần lại rất đơn giản, đều là mấy thứ thông thường trong xưởng.”
“Vậy là được rồi, tranh thủ về Thánh Thành phục mênh Obas Llane miện hạ.” Nàng thở ra một hơi: “Chiến đấu ở đây còn phải duy trì thêm ba bốn ngày, nhưng mà đã không có thủ lĩnh và phù thủy, dư nghiệt đã không tạo thành uy hiếp cho quân thần phạt nữa.”
“Chúng ta đi thôi.” Angela gật gật đầu.
“Chờ một chút...” Isabella gọi nàng lại.
“Làm sao vậy?”
Là ảo giác sao, rõ ràng dáng vẻ của nàng không có thay đổi gì so với trước đó, nhưng tại sao mình luôn cảm thấy trong ánh mắt màu đỏ tươi đó có thêm chút ít thần thái không giống? Isabella cẩn thận quan sát đối phương một lát, sau đó lắc đầu: “Không... không có gì.”
Hẳn là do mình nghĩ nhiều.