Trong sảnh lớn, lãnh chúa Biên Thùy Trấn đang cử hành một buổi tiệc mừng công long trọng.
Ngoại trừ phù thủy ra thì Toà thị chính và lãnh đạo của Đệ Nhất Quân cũng đều đến, có vốn là quý tộc Barov Mons và Carter Lannister, cũng có xuất thân là bình dân Iron Axe và Kaymer Schuider. Đặc biệt là người sau, Roland hao tốn rất nhiều nước bọt mới kéo được hắn từ trong phòng thí nghiệm qua, tham gia buổi tiệc mà hắn nói là “không có chút ý nghĩa nào” này.
Vì để cho lĩnh dân đồng cảm với mình, ngoại trừ công khai diễn thuyết ra thì hắn còn lệnh cho phòng bếp dùng tinh bột tinh chế để chế tạo thuốc nổ còn dư lại nướng một lượng lớn bánh mì trắng, phân phát cho nhân dân trong thị trấn, chỉ cần có căn cước công dân thì có thể lãnh một phần món ngon số lượng có hạn ở sảnh chính của thị trấn. Đệ Nhất Quân còn đang trên đường về nhà, đa số mọi người trong thị trấn đã biết được lần chiến đấu này thắng lợi.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ sẽ không hiểu mục đích và ý nghĩa của lần xuất chinh này, nhưng chỉ cần có bánh mì miễn phí thì đã là chuyện đáng để chúc mừng với bọn họ.
Đây cũng là lần đầu tiên Roland tổ chức tiệc phỏng theo hình thức tổ chức tiệc ‘cao cấp’ của vương đô.
Không có thịt nướng và từng miếng thịt lớn hầm cách thủy, tất cả đồ ăn đều được cắt thành miếng nhỏ, được bày biện đẹp đẽ trên dĩa ăn trắng noãn. Trong thố bên cạnh chứa đủ loại gia vị, có thể tự phết lên theo khẩu vị của mình, gần giống như tiệc đứng đời sau.
“Hoan nghênh trở về.” Hắn bưng hai ly rượu trái cây đi tới chỗ Anna: “Trên đường đi đã khổ cực rồi.”
“Người đã nói như vậy khi ở bến tàu rồi.” Anna cầm lấy ly rượu: “Câu trả lời của ta vẫn sẽ vậy, không khổ cực.”
Ly thủy tinh hơi chạm vào nhau, trong đôi mắt cô gái tràn đầy ngọt ngào vui vẻ, Roland nhịn xúc động muốn ôm nàng tại chỗ xuống, sau đó nâng ly chúc mừng với những phù thủy khác.
“Ta ta?” Lightning hét lên.
“Ngươi cũng có phần.” Roland gọi người hầu rượu tới, lấy một ly rượu táo: “Khổ cực.”
“Ta muốn uống loại trắng!” Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nói.
“Ách...” Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý với yêu cầu của đối phương, tiểu quỷ này luôn có lòng hiếu kỳ rất lớn, nếu như luôn từ chối thì nói không chừng nàng sẽ học theo Nightingale, lặng lẽ đi vào phòng bếp trộm rượu uống: “Được rồi, nhưng chỉ có thể uống một ly.”
“Ừ!”
Khi Roland đưa một ly rượu đế độ thấp đã pha thêm nước nho và băng cho nàng cho nàng, nàng đột nhiên vọt đến hôn lên mặt hắn một cái.
“Khụ khụ... đây cũng là lễ nghi ở Fiordland?”
“Không sai.” Lightning khẽ gật đầu: “Phụ thân ta nói thế!”
Bởi vì không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nên các phù thủy cũng không có cảm thấy quá kỳ quái, ngược lại là mấy người Sylvia lại mở to hai mắt nhìn, sau đó đều dùng ánh mắt lên án nhìn Roland, nhìn đến hắn có chút xấu hổ nghiêng đầu qua một bên, Fiordland thực sự có nghi lễ sẽ hiến hôn cho thủ lĩnh trong tiệc mừng công hay sao?
Kế tiếp là mời rượu bộ hạ của mình.
Đến phiên nhà giả kim trưởng thì hắn tới gần, hỏi nhỏ: “Điện hạ, ‘Hóa học trung cấp’ ngài đưa cho ta, ta đã đọc hai lần, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu.”
“Phần này nói về cấu tạo vi mô của vật chất, liên quan nhiều đến những kiến thức vật lý, ngươi phải đọc kết hợp với những sách khác.” Roland chỉ dạy: “Ta kiến nghị ngươi đọc hết ‘Vật lý sơ cấp’ rồi hãy đọc lại ‘Hóa học trung cấp bản thiếu’, như vậy rất nhiều chỗ khó hiểu đều sẽ được giải đáp.”
“Ta cũng định như vậy, nhưng mà...” Hắn do dự: “Điện hạ, tại sao mỗi bản sách cổ, màu bìa của nó đều không giống nhau? Chúng nó có ý nghĩa gì khác sao?”
“Cái này sao...” Roland trầm ngâm một lát: “Màu sắc đại biểu cho trình tự và độ khó khi lấy được nó.”
“Là như vậy sao?” Kaymer hơi suy tư, nói: “Từ màu xanh lục đến màu tím, như thế thì màu sắc càng đậm thì tri thức nó ghi lại càng ảo diệu, như vậy “Hóa học cao đẳng’ chắc chắn sẽ là màu đen?”
“Không, là màu cam.”
“A?” Kaymer ngơ ngẩn: “Tại sao?”
Roland cười cười: “Ai biết được.”
...
Tiệc cử hành hơn phân nửa, hắn đi ra khỏi sảnh lớn, đi ra sân của thành bảo. Gió đêm chầm chậm thổi qua, Roland không khỏi cảm nhận được một chút man mát. Mùa thu đã qua một nửa, hắn nhận ra, không được bao lâu nữa thì trời đông giá rét dài dằng dặc do Tà Ma Chi Nguyệt mang đến sẽ bao trùm toàn bộ Tây cảnh.
Nhưng mà năm nay đã hoàn toàn không giống năm trước, mậu dịch với Thương Hội Margaret mang đến một lượng lớn vốn lưu động, những kim long này ngoại trừ dùng để đổi lấy lương thực và vật tư ra thì một bộ phận khá nhiều trong đó đều dùng phương thức phát lương phát cho lĩnh dân. Căn cứ thống kê ở chợ, gần đây, lượng tiêu thụ các loại mặt hàng đều tăng không ít, mà một ít hàng hóa có thể cải thiện chất lượng cuộc sống rõ ràng như thịt thăn và trứng gà thì lượng tiêu thụ tăng rất nhanh.
Không hề nghi ngờ, đây là cuộc sống của lĩnh dân đang đề cao từng bước. Đặc biệt là dân bản địa có được nhà ở miễn phí hoàn toàn mới, đồng thời lương tăng so với trước đây không ít, bọn họ bắt đầu thử mua sắm những món ngon mà bình thường chỉ có ngày lễ mới có thể hưởng thụ. Mà dân cư mới tiến cử thì dừng lại ở giai đoạn dành tiền mua nhà, đợi khi bọn họ có thể ổn định chỗ ở, chắc chắn thị trường sẽ nghênh đón một cao trào tiêu thụ.
Rốt cuộc nhân dân cần gì? Có đôi khi chỉ cần ăn no uống tốt thì bọn họ sẽ mang ơn lãnh chúa, chí tử đi theo.
Thời đại này, đa số bình dân đều rất dễ thỏa mãn.
“Điện hạ, coi chừng cảm lạnh.” Nightingale xuất hiện ở sau lưng, trong tay cầm một cái áo khoác da mỏng. Nàng cầm quần áo vứt cho Roland, tiện tay móc một miếng cá khô ra, đứng song song bên cạnh hắn: “Đứng đây nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Hắn cười cười, khoác áo khoác lên: “Chỉ đột nhiên muốn nhìn lãnh địa của ta một chút thôi.”
“Có vẻ như thị trấn rất náo nhiệt.” Nightingale chỉ hướng quảng trường ánh lửa sáng rực: “Đã tối rồi mà còn có nhiều người chưa về nhà như vậy.”
“Bởi vì hôm nay là ngày trình diễn đầu tiên của bộ kịch mới ‘Ánh rạng đông’ đó.” Roland nhếch khóe miệng: “Hơn nữa cũng là lần đầu đoàn kịch diễn ở trấn nhỏ sau mấy tháng đi xa mới về, đại khái là dân chúng đã đợi không kịp muốn chứng kiến tiểu thư May và nữ sĩ Irene.”
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, không lâu sau tiểu thư May sẽ trở thành nữ sĩ May Lannister, hắn thật sự không ngờ được, thủ tịch kỵ sĩ của mình lại ra tay nhanh chóng như thế, cua được ngôi sao của Tây cảnh tới tay. Khi đối phương vẻ mặt thành khẩn nói với hắn thì hắn còn sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại. Hôn lễ của thủ tịch kỵ sĩ phải được lãnh chúa mà hắn thuần phục chấp thuận, mà đương nhiên là Roland cũng không có dị nghị gì về chuyện này. Cuối cùng hôn lễ của hai người chọn sau khi Tà Ma Chi Nguyệt kết thúc, chính là ngày Biên Thùy Trấn chính thức xây thành.
“Lần đầu tiên ta lẻn vào thị trấn thì nơi này còn là một khu vực tử khí trầm trầm.” Nightingale cảm thán: “Bây giờ dù cho đứng ở trong thành bảo thì đều như có thể cảm nhận được sự vui sướng của bọn họ.”
“Thời gian sẽ tốt lên theo từng ngày.” Roland ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm sáng chói không mây, hít một hơi thật sâu. Mình còn phải làm rất nhiều, tỷ như mở rộng phạm vi giáo dục, xây dựng hệ thống chữa bệnh công cộng, tăng cường kiến thiết văn hóa, cổ vũ sinh con vân vân... những chuyện này đều sẽ trở thành lực lượng kiên cố của Tây cảnh, là nền móng cho thống nhất Greyfort.
“Chúng ta thì sao?” Nightingale nghiêng đầu hỏi, ánh mắt giảo hoạt.
“Đương nhiên cũng là như thế.” Roland vỗ vỗ đầu của nàng: “Ta cam đoan.”
………………………………………………………………………………