Khi mọi người đến đông đủ, Roland kể lại chi tiết những gì Lightning phát hiện: “Một cái quan tài thủy tinh trong suốt xuất hiện trong một di tích cổ đại, trong tầng hầm ngầm ẩm ướt nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu mục nát nào, bảo thạch ma lực không ngừng phát ra tiếng cầu cứu, còn có ma quỷ hóa thành tro bụi... các ngươi thấy thế nào?”
“Ý ngài muốn nói là có thể nàng là một phù thủy?” Anna suy nghĩ, nói: “Nếu như nàng còn sống thì nói không chừng có thể hiểu được nhiều hơn về chuyện gì đã xảy ra hơn bốn trăm năm trước.”
“Cũng có thể nàng không phải là phù thủy, thậm chí không thuộc về thời đại đó.” Scroll chần chờ một lát: “Hơn nữa...”
“Hơn nữa chưa chắc nàng sẽ đứng về phía chúng ta.” Foliage bổ sung.
Những lời này khiến cho Roland nao nao, đúng vậy, nếu di tích là giáo hội để lại, rất có thể đối phương chính là một thành viên của giáo hội, theo quần áo và trang sức hoa lệ mà Lightning miêu tả thì nói không chừng nàng còn là thành viên cấp cao. Người bình thường còn được, lỡ như đúng là phù thủy thì khó mà giải quyết.
Từ lần Ashes đánh nhau với Nightingale, rồi đến Vô Diện tập kích thì có thể thấy được, sức chiến đấu giữa các phù thủy cũng không được phân chia rõ ràng, dưới tình huống kẻ siêu phàm không đeo Thần Phạt Chi Thạch cũng có thể không đánh lại phù thủy năng lực bình thường, mà phù thủy chiến đấu được phù thủy phụ trợ hỗ trợ thì thế cục cũng khó mà liệu được.
Lỡ như đối phương có ác ý, ai cũng không thể cam đoan năng lực của nàng sẽ không tạo thành uy hiếp cho Liên Minh Phù Thủy... trừ phi đánh thức nàng trong phạm vi ảnh hưởng của Thần Phạt Chi Thạch.
“Các ngươi đều điên rồi chứ, lại sợ nàng không đứng về phía chúng ta?” Lily bất lực vỗ trán: “Người từ hơn bốn trăm năm trước, sao có thể sống tới ngày nay? Phù thủy vốn đoản mệnh, cho dù kẻ siêu phàm đc cường hóa thân thể thì cũng không có một người nào sống qua trăm năm, các ngươi nghĩ quá nhiều. Theo ta thì không chừng thứ đó vừa vỡ, người ở bên trong cũng sẽ hóa thành bụi bặm giống như ma quỷ.”
“Đoản mệnh là vì tà ma phệ thể.” Roland đính chính: “Tố chất thân thể của phù thủy thường mạnh hơn người bình thường, thực tế thì phải sống lâu hơn mới đúng.”
“Người bình thường thì bốn mươi năm mươi năm.” Lily hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều trường thọ giống như rùa đen sao?”
Bốn mươi năm mươi năm tuổi thọ là do lương thực thiếu thốn và trình độ chữa bện thấp kém gây ra, chỉ cần chất lượng cuộc sống tăng lên thì còn có thể tăng lên thêm hai mươi năm nữa. Nhưng mà nàng nói cũng không phải là không có lý, Roland nghĩ, dù cho thêm những này thì cách hơn bốn trăm năm cũng có chênh lệch không nhỏ... cho dù là rùa đen thì sợ cũng không sống được lâu như vậy.
“Nhưng đúng là nàng giống như còn sống.” Lightning hét lên: “Ngươi xem xong sẽ biết, hoàn toàn không giống như những ma quỷ đã chết cứng đó, da của nàng sáng loáng, môi đỏ như máu. Macy!”
“Groo! Lightning nói đúng!”
“Được rồi, không cần phải cãi.” Wendy đứng ra ngắt lời, nói: “Không cần biết sống hay chết cũng đều đáng giá chúng ta thử một phen.”
“Ngươi xác định?” Scroll nhíu mày hỏi.
“Lỡ như nàng là phù thủy của giáo hội thật, chỉ cần bày Thần Phạt Chi Thạch ra trước khi nàng tỉnh lại là tốt rồi. Hơn nữa chúng ta còn có Anna và Nightingale, khống chế nàng cũng không có vấn đề gì.” Wendy bình tĩnh nói: “Mấu chốt ở chỗ có thể nàng biết rõ biến cố xảy ra hơn bốn trăm năm trước, chỉ riêng điểm này đã khiến cho chúng ta phải nghĩ cách cứu viện.”
Đúng vậy, tình báo về ma quỷ hết sức quan trọng với thị trấn, hơn nữa giáo hội cố hết sức muốn che dấu tin tức, chắc chắn là cực kỳ bất lợi cho bọn họ, nếu có thể biết sớm thì nói không chừng có thể chiếm quyền chủ động trong chiến tranh tương lai.
Anna và Nightingale cũng tỏ vẻ đồng ý với cách nhìn của Wendy, kể từ đó, cho dù Scroll cảm thấy không ổn cũng không phản đối nữa, Liên Minh Phù Thủy gần như nhất trí.
“Đệ Nhất Quân?” Roland nhìn Iron Axe.
“Nhiều nhất chỉ có thể điều động năm mươi người.” Người sau mở miệng nói: “Điện hạ, trước đó ngài đã phái ra mấy tiểu đội hỗ trợ Toà thị chính mời chào lưu dân các nơi, bây giờ thị trấn chỉ còn lại hơn năm trăm tên lính. Tuy Deflick bị thiên phạt nhưng rất có thể hắn sẽ được ăn cả ngã về không, phát động tấn công Tây cảnh với quy mô lớn, Đệ Nhất Quân nhất định phải giữ đủ nhân thủ đề phòng vương đô.”
“Ta hiểu.” Hắn gật gật đầu, năm mươi người thì đúng là hơi thiếu, đối mặt với ma quỷ có thể quăng mâu tấn công ở ngoài phạm vi tầm mắt thì có thể sẽ tổn thương thảm trọng. Muốn đền bù điểm này, ngoại trừ Lightning và Macy điều tra trên không trung ra thì năng lực thấu thị của Sylvia cũng không thể thiếu. Đội ngũ lý tưởng hẳn là khinh khí cầu và bộ đội dưới mặt đất hợp tác với nhau, phù thủy chịu trách nhiệm cảnh giới và chiến đấu cận thân, viễn trình thì giao cho đội súng kíp.
Nhưng như vậy thì phù thủy ở Đảo Trầm Thụy cũng sẽ biết được chuyện trong di tích có người ngủ say. Roland suy tính một hồi, rốt cuộc vẫn quyết định dẫn Sylvia theo, dù sao lần cứu viện này, bảo đảm sự an toàn của mình vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Khi hắn tính toán kế hoạch cứu viện thì Mystery Moon hô nhỏ: “Trời đất ơi... đó là cái gì?”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa sổ theo ánh mắt của nàng, không khỏi ngẩn ra.
Roland không dám tin đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy bầu trời âm u xuất hiện những tinh linh nhỏ, chúng nó phô thiên cái địa, không chút tiếng động. Hắn vươn tay, chụp được một chút đốm trắng, cảm xúc lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền tới.
Tuyết rơi.
Chuyện này không bình thường... theo hắn biết thì mùa đông ở Tây cảnh chỉ có một đợt tuyết rơi, huống chi bây giờ còn chưa tới mùa đông!
Tháng cuối cùng của mùa thu sẽ có tuyết rơi sao? Hắn nhìn về phía Iron Axe, người sau sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi mở miệng nói: “Ta tới thị trấn cũng chỉ bảy tám năm, chưa từng trải qua tình huống như vậy.”
Một khi trời giáng tuyết lớn, như vậy có nghĩa là Tà Ma Chi Nguyệt đến, mặt trời sẽ bị chôn dấu trong mây đen, cho đến lần tỏa ánh nắng tiếp theo. Mà trong khoảng thời gian này, toàn bộ Tây cảnh đều phải đối mặt với tà thú uy hiếp. Đừng nói điều động Đệ Nhất Quân, ngay cả dùng khinh khí cầu vận chuyển phù thủy cũng trở nên nguy hiểm, lúc này, khắp nơi trong rừng rậm Dodge đều có tà thú hung tàn, rời khỏi phạm vi bảo vệ của tường thành là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hắn không thể không bỏ dở kế hoạch cứu viện, chờ trời trong.
Sâu trong lòng, hắn cảm thấy rất có thể trận tuyết lớn này là ngoài ý muốn, không bao lâu thì sẽ chấm dứt. Dù sao bây giờ nhiệt độ vẫn duy trì ở mùa thu, cũng không giảm xuống bao nhiêu.
Ba ngày sau, thị trấn đã trở nên trắng xóa, dãy núi và rừng rậm xa xa đều phủ thêm một lớp lụa trắng, nếu ở đời sau thì sẽ là một cảnh đẹp hiếm gặp, nhưng Roland không có tâm tư nào thưởng thức phong cảnh.
Tuy thế tuyết giảm xuống rất nhiều, nhưng mà vẫn có bông tuyết rơi xuống, Đệ Nhất Quân cũng bước vào trạng thái đề phòng, trên tường thành mới xây, mỗi ngày đều có người tuần tra định kỳ, doanh trại tạm thời được dựng lên dưới chân tường thành, để binh lính có thể nhanh chóng gia nhập chiến đấu. Nhiệt độ gần như là mỗi ngày mỗi thay đổi, quần áo của hắn cũng đã đổi từ áo đơn sang áo khoát vải bông.
Ngày thứ tư, tin tức từ tiền tuyến truyền đến khiến cho lòng Roland triệt để trầm xuống.
Tường thành phía tây bị tà thú công kích.
Tà Ma Chi Nguyệt đến sớm hơn một tháng.
………………………………………………………………………………...