Fiordland, Đảo Trầm Thụy.
“Ta không ngờ, vị khách đầu tiên của Ma Chú Ngủ Say lại là ngươi.” Tilly cười đưa một chén canh cá nóng hổi lên: “Khi tìm kiếm di tích Shadow Islands, nhờ có ngươi giúp đỡ.”
“Ngài khách sáo rồi.” Thunder cầm lấy canh cá: “Đối với hải vực thần bí đó, dù không đưa tiền thuê thì ta cũng muốn đi thêm mấy lần. Nói thật, nếu như không có phù thủy đồng hành thì phía đông Shadow Islands tuyệt đối là một vùng cấm nguy hiểm với nhà thám hiểm.” Hắn húp một hớp canh cá, nhịn không được hà ra một hơi nóng: “A... súp cá đuôi đen cực kỳ ngon.”
Fiordland cũng không có hồng trà, cũng không có rượu mạch hồng trà, bọn họ quen uống một chén cá đông lạnh giữa hè, trời chuyển lạnh thì uống một chén canh cá nóng hổi. Từng loại cá khác nhau nấu thì hương vị cũng sẽ khác nhau rất nhiều, khi Tilly đến Đảo Trầm Thụy thì mới dần dần hiểu được tập tục này.
“Cho nên ngươi gấp gáp muốn vào xem Ma Chú Ngủ Say?”
“Nói chính xác thì ta đã không thể chờ đợi được, muốn mở ra hành trình thám hiểm tiếp theo.” Thunder hào sảng cười nói: “Lần trước, cảnh tượng nhìn thấy trong kính viễn vọng ở di tích làm cho ta sợ ngây người, trên lục địa đó có cái gì, tại sao cửa đá sẽ xuất hiện ở vách đá trên núi, ta chỉ hận không thể bay qua đó xem.”
“Thật không...” Tilly cũng rót cho mình một chén canh cá: “Ngươi nên biết, ta định tự mình đi Biên Thùy Trấn một chuyến, bàn chuyện với lãnh chúa của Hội Cộng Trợ, cũng thuận tiện tìm hiểu về Tà Ma Chi Nguyệt ở Tây cảnh. Ngươi... không đi xem với chúng ta sao?”
Hắn trầm mặc một lát, sau đó nhếch miệng nói: “Vẫn không được, hẳn là nàng sống ở đó cũng không tệ, như vậy cũng tốt... dù sao loại chuyện như thám hiểm này, nói không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ta đã mất đi mẫu thân nàng, không muốn lại mất đi nàng. Đến lúc đó, nhờ ngài...”
“Ta sẽ.” Tilly gật gật đầu: “Dù sao nàng cũng là một thành viên của chúng ta.” Nói đến chỗ này, nàng mỉm cười: “Nhưng mà chuyện làm ăn vẫn là chuyện làm ăn, mặc dù ngươi giúp chúng ta không ít nhưng giá cả thuê phù thủy vẫn tính như vậy.”
“Đương nhiên, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, đó cũng là truyền thống của Fiordland.” Thunder uống một hơi cạn sạch canh cá, cười to nói.
...
“Cho nên, hắn thuê những ai?” Thấy Thunder rời khỏi hành cung, Ashes từ bên ngoài thính đường đi vào, ngồi xếp bằng bên cạnh Tilly.
“Người hầu ma lực Marye, Cửa như ý Trail và Con rối Shadow.” Tilly mở khế ước ra: “Phí thuê quyết định là bốn ngàn tám trăm miếng kim long, rất lớn, đúng không?”
“Bốn ngàn...” Ashes há to miệng: “Hắn có nhiều tiền như vậy sao?”
“Đừng quên, Thunder chính là nhà thám hiểm nổi tiếng nhất Fiordland.” Ngũ vương nữ cười khẽ, nói: “Cho dù là phát hiện tuyến đường mới hay là bảo vật khai quật từ các nơi đều có thể đem đến một lượng lớn tài phú cho hắn. Cũng bởi vì như thế cho nên hắn mới có thể liên tục chiêu mộ một lượng lớn thủy thủ dày dặn kinh nghiệm, cùng hắn thăm dò những khu vực thần bí và nguy hiểm. Nhưng mà có phù thủy, nguy hiểm hắn phải gặp sẽ giảm xuống rất nhiều, trước giờ dùng tiền tài để giảm bớt nguy hiểm luôn là một vụ buôn bán có lời.”
“Nhưng mà, như vậy có tốt không?” Ashes do dự, nói: “Thành lập một Công Hội Tiền Thưởng đúng là có thể mang tới rất nhiều tiền tài cho Đảo Trầm Thụy, nhưng mà năng lực của những phù thủy cũng sẽ bị lộ ra, nếu truyền tới tai giáo hội...”
Ma Chú Ngủ Say là một công hội hoàn toàn mới do Tilly tổ chức, ở đây, nhà thám hiểm ở các đảo trong Fiordland có thể thuê được phù thủy có năng lực thích hợp, có thể giúp bọn họ hoàn thành thám hiểm. Đương nhiên, ngoại trừ hạng mục làm ăn chính thì nơi này còn cung cấp rất nhiều phục vụ tiện cho dân như là chữa trị vật phẩm bị hư hỏng, chế tạo một ít tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt, xây nhà nhanh, trồng hoa màu, diệt côn trùng vân vân, chỉ cần không phải lợi dụng năng lực của phù thủy làm chuyện ác thì Ma Chú Ngủ Say đều nhận hết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là công bố hết năng lực của các nàng ra.
Tilly kéo tay Ashes: “Không phải ta đã nói với ngươi sao, thứ ta quan tâm không phải những kim long đó mà là hy vọng thông qua Công Hội Tiền Thưởng mà có thể làm cho càng nhiều người biết tới Đảo Trầm Thụy, cũng qua lại mật thiết với chúng ta. Thunder từng nói một câu ta rất tán đồng, sợ hãi đến từ không biết, phù thủy cũng giống như thế. Dân dảo Fiordland và cư dân vương quốc sợ chúng ta, nguồn gốc của nó đến từ bọn họ không biết và cũng do giáo hội vu khống!”
“Ta không thể cưỡng cầu bọn họ chủ động tiếp xúc, hiểu rõ phù thủy, cho nên chỉ có thể tích cực tuyên dương mình, nói cho bọn họ biết đây không phải là lực lượng của ma quỷ, năng lực của phù thủy cũng không phải là quỷ dị khó lường, các nàng thức tỉnh từ người thường, bản chất vẫn còn là một thành viên của nhân loại. Khi hiểu nhau nhiều hơn, loại sợ hãi này sẽ không tồn tại.” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Còn giáo hội, cho tới bây giờ bọn họ đều không thèm để ý xem chúng ta có năng lực gì, nhiệm vụ bắt phù thủy vẫn do quân thẩm phán phụ trách, ngẫu nhiên còn có thể điều động quân thần phạt. Trước Thần Phạt Chi Thạch thì bất kỳ năng lực gì cũng không khác nhau mấy.”
“Hy vọng ngươi nói đúng.” Ashes nói khẽ: “Ta chỉ biết đánh đánh giết giết, về phương diện này thì ta không giúp được ngươi cái gì cả.”
“Ngươi cũng đã giúp ta rất nhiều.” Tilly cười cười: “Muốn phát triển lớn mạnh Đảo Trầm Thụy, quan trọng nhất là liên lạc với các đảo trong Fiordland. Hiểu rõ lẫn nhau là một quá trình, những chuyện ta làm chỉ vì nhanh chóng rút ngắn cái quá trình này lại mà thôi. Hơn nữa, Công Hội Tiền Thưởng còn có thể tạo nên một tác dụng đặc biệt khác.” Nàng lè lưỡi, nở một nụ cười tinh ranh: “Đó chính là để cho một ít năng lực vô dụng tìm được tác dụng của mình, như vậy thì phù thủy không phải loại chiến đấu sẽ không còn cảm thấy uể oải vì năng lực của mình không có tác dụng lớn.”
Ashes bị ánh mắt của nàng chọc cười, nói: “Ngươi luôn có nhiều lý do như thế, hết cái này đến cái khác, khiến cho người ta có muốn không chấp nhận cũng khó.”
“Bởi vì những gì ta nói đều đúng.” Tilly bĩu môi: “Đổi chủ đề khác đi, đến bây giờ mà Macy còn chưa trở về Đảo Trầm Thụy, có phải là bên đó xảy ra biến cố gì không?”
“Có lẽ có chuyện gì đó làm trễ nãy chăng.” Ashes suy nghĩ một lát: “Hay có thể là...”
“Cái gì?”
“Nàng không muốn trở lại.” Nàng nhún nhún vai: “So với Fiordland, điều kiện sinh sống ở bên đó tốt hơn nhiều. Ta đã nói là không nên phái phù thủy qua đó rồi, lỡ như Lian và Honey cũng không muốn trở về thì chúng ta biết phải làm sao?”
“Vậy thì chúng ta qua đó đi.” Tilly nói.
“Ặc, vậy ta đi chuẩn bị... cái gì?” Ashes sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần, nói: “Chúng, chúng ta qua đó?”
Ngũ vương nữ bĩu môi: “Không phải đã nói chúng ta giúp hắn đối kháng tà thú, thuận tiện đón những phù thủy khác về hay sao? Nếu như không có Lian, sang năm di dân Crescent Bay sẽ không có phòng ốc để ở.”
“Nhưng mà bây giờ còn hơn một tháng nữa mới tới mùa đông, không cần qua đó sớm như vậy chứ?”
"Trên đường đi cũng tốn không ít thời gian, nếu như Biên Thùy Trấn gặp phiền phức gì thật, chúng ta tới đó sớm cũng có thể giúp đỡ phù thủy của Hội Cộng Trợ, hơn nữa..." Nàng nháy mắt nói: "Ta muốn tận mắt xem, ca ca khiến cho người ta chán ghét đó của ta đã biến thành dáng vẻ gì rồi.”
………………………………………………………………………………...
Chương 321: Luật pháp ở Biên Thùy Trấn
Một sáng sớm, Roland bị lạnh đến tỉnh giấc, hắn bò ra khỏi tấm chăn lạnh buốt, khoác thêm áo khoác lông dê, ngâm hai chân vào trong thùng nước ấm áp.
Đây là đặc quyền mà chỉ có vương tử điện hạ như hắn mới có thể hưởng thụ được, mỗi sáng sớm thị nữ đều sẽ để nước ấm trước giường của hắn, ngoài ra còn có một cái khăn mặt sạch sẽ và sữa nóng, như vậy có thể khiến cho thân thể của hắn trở nên ấm áp trong nháy mắt.
Đương nhiên, so với cách làm ấm giường phổ biến của các quý tộc lớn thì hắn cảm thấy mình đã khiếm tốn lắm rồi. Tứ vương tử trước dẫn trưởng hầu gái Tyre đến cũng là vì mục đích này, đáng tiếc còn chưa hưởng thụ thì đã đi đời nhà ma. Roland cũng không thích cách làm như vậy cho nên giao chức vị để trống lại cho thị nữ già tuổi cao kinh nghiệm phong phú, thực tế thì lựa chọn này hết sức chính xác, trước mắt trong thành bảo có nhiều phù thủy ở lại nhưng nàng vẫn quản lý trong ngoài rất ngay ngắn.
Lửa trong lò sưởi đã tắt, chỉ còn tro màu trắng. Từng đợt gió lạnh từ cửa sổ sau lưng thổi tới, cảm giác rét lạnh thấu xương, rất khó tin được bây giờ vẫn là giữa mùa thu. Roland lau khô hai chân, dùng một chậu nước ấm khác rửa mặt một phen, đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ đã mở suốt một đêm lại.
Mặc dù thời đại này, lò sưởi cổ điển rất thông thường nhưng hắn vẫn sợ ngộ độc cacbon dioxit, đêm nào trước khi đi ngủ hắn cũng mở hé cửa sổ. Đầu hôm nhiệt độ trong phòng còn có thể giữ ấm được, nhưng khi củi cháy hết, đến rạng sáng, nhiệt đột trong phòng không khác gì bên ngoài.
Phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, Roland nghĩ, nếu không thì từ nay về sau muốn ngủ nướng cũng không được.
Ăn sáng xong, hắn dẫn Nightingale, thủ tịch kỵ sĩ và một đám thân vệ đi đến tường thành dò xét như thông lệ.
Tường thành mới cách tường thành cũ một bãi cỏ lớn, bây giờ đã trở thành một mảnh trắng xoá, đi trên lớp tuyết đọng dày đặc, đế giày phát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Ngẩng đầu, bầu trời có màu xám nhàn nhạt, thỉnh thoảng sẽ có một đám bông tuyết bay vào cổ của hắn, mang theo một tia lạnh buốt. Hắn biết, rất có thể thời tiết như vậy sẽ kéo dài đến mùa xuân năm sau... thậm chí càng lâu hơn.
“Tình huống ở phòng tuyến như thế nào rồi?”
“So với lúc đầu thì tốt hơn nhiều.” Nhìn vẻ mặt Carter Lannister có chút thoải mái, nói: “Phần lớn các binh sĩ của Đệ Nhất Quân đều lên chiến trường một lần, lại có súng trường ổ quay, một đoạn tường thành chừng trăm mét chỉ cần mười người trông coi là có thể ngăn chặn tà thú đảo quanh ở phía dưới. Hơn nữa tường thành mới cao hơn tường đá trước đây nửa thước, loài sói cũng khó mà nhảy vọt lên đầu tường, hoàn toàn trở thành bia cho binh lính tập bắn. Chỉ cần không xuất hiện tà thú hỗn hợp chủng thì bọn quái vật này đừng hòng vượt qua phòng tuyến được một bước nào.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Roland leo lên tường thành, trên đường đi, các binh sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, đều cúi chào hắn. Chỉ riêng tinh thần này thì đã hoàn toàn khác với những chiến sĩ của đội dân binh trước đây. Thời điểm đó, mặc dù mọi người đứng ở đầu tường, nhìn như đều nhịp cầm thương gỗ đâm ra nhưng đó chỉ là phản xạ có điều kiện do liên tục luyện tập. Trong mắt bọn họ chết lặng, động tác cứng ngắc, nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện ra có một số người hai chân còn run rẩy.
Mà bây giờ trong ánh mắt các binh sĩ toát ra thần thái tự tin, sau khi cúi chào xong thì lại đưa mắt nhìn về phía trước, tiếp tục quan sát chiến trường.
Từ tường thành kéo dài đến rừng rậm Dodge, có vẻ náo nhiệt hơn nhiều.
Chỗ ở tạm thời cho nông nô và dân chạy nạn được xây dựng ở khu vực này, từ đầu tường nhìn xuống phía dưới thì có thể thấy những sườn đất dài xếp song song nối tiếp nhau như những con sóng nhấp nhô. Mỗi một sườn đất đều có hơn mười căn nhà, cấu tạo của nó giống y như hầm trú ẩn. Tường đất dày có thể giữ nhiệt độ trong nhà, lại thêm thần khí sưởi ấm là giường sưởi, đắp một tấm vải bố lên là có thể chống lạnh được.
Toàn bộ khu cư trú chia làm hai khu vực lớn, tới gần tường thành là khu tây, là khu dân chạy nạn ở. Các xa tường thành là khu đông, là khu nông nô ở.
Mỗi ngày, Toà thị chính đều phái người tới đây phát đồ ăn và than củi, mà dân chạy nạn cũng phải vận chuyển hậu cần cho Đệ Nhất Quân bảo vệ tường thành. Còn nông nô, đa số bọn họ đều đã tích trữ đủ số lúa mì mình cần, ngoại trừ một ít người linh hoạt ra ngoài tìm kiếm việc làm, tranh thủ kiếm thêm tiền cho mình thì những người khác hầu như rất ít rời khỏi ngôi nhà ấm áp của mình.
Đúng lúc này, chỗ giao giữa khu đông và khu tây có tiếng cự cãi, Roland nghe tiếng nhìn lại thì thấy một đám người tụ lại trên con đường lớn giữa khu cư trú, lớn tiếng cự cãi gì đó. Một người trong đó mặc quần áo màu lam nhạt, hình như là nhân viên của Toà thị chính. Cự cãi nhanh chóng biến thành ẩu đả, hai nhóm người đánh loạn xà ngầu, hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Điện hạ?” Carter dò hỏi.
“Chúng ta đi xem thử.” Roland gật gật đầu.
Bọn họ đi đến chỗ xảy ra cự cãi, thủ tịch kỵ sĩ xung phong đi lên, nhảy vào trong đám người đang ẩu đả, hai ba đòn đánh ngã mấy người hung hăng nhất xuống đất. Các thân vệ của Roland cũng đều rút trường kiếm ra, hét lớn kêu tất cả mọi người dừng tay, tình huống nhanh chóng được khống chế lại.
Thấy người tới đúng là lãnh chúa đại nhân, hai phe đồng loạt quỳ xuống.
“Ngươi tên là gì?” Roland nhìn tên nhân viên bị đấm hai cái đang quỳ dưới đất, cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra ở đây? Ai công kích ngươi trước?”
“Điện hạ, ta là Coyah Harvey.” Hắn bụm mặt nói lớn: “Là tên chạy nạn chết tiệt đó ra tay trước, cái tên mặc quần áo vải bố rám nắng đó! Ta đang phân phát lương thực, hắn như là chó dữ nhào tới.”
Tên chạy nạn bị Coyah chỉ vào ngẩng đầu lên nói: “Điện hạ, chuyện không giống như hắn nói. Những người này thông đồng với nông nô lừa gạt chúng ta, mỗi bát cháo lúa mì đều thu tiền, khi ngài thu nhận chúng ta thì có nói những thứ này đều được phát miễn phí!”
Roland hơi bất ngờ, dân chạy nạn Đông cảnh đều được Tòa thị chính sàng lọc một lần, phàm là công tượng hoặc là có sở trường đặc biệt, hoặc biết chữ thì đều được đưa vào trong, theo lý thuyết thì số còn lại đều là bình dân. Nhưng mà theo giọng điệu và cách dùng từ khi nói chuyện của hắn, không giống một bình dân cho lắm.
So với phía dưới, tên nhân viên mở miệng là chết tiệt, ngậm miệng là chó dữ nhục mạ người khác của Tòa thị chính đúng là khiến cho người ta phải thất vọng. Rất có thể là một kỵ sĩ dưới trướng công tước Llane quy thuận.
“Đúng là ta có nói như vậy, trước khi các ngươi chưa được chính thức kết nạp vào Biên Thùy Trấn thì cháo lúa mì và chỗ ở đều là miễn phí.” Roland lặp lại một lần trước mặt tất cả dân chạy nạn: “Bây giờ, lời nói này vẫn hữu hiệu!”
“Điện hạ nhân từ!”
“Lãnh chúa đại nhân vạn tuế!”
“Đa tạ điện hạ!”
Dân chạy nạn dập đầu nói.
Mà sắc mặt Coyah Harvey lập tức trở nên xanh đen.
“Nhưng mà ẩu đả đả thương người trong lãnh địa cũng đã vi phạm luật pháp, đặc biệt là công kích thành viên của Tòa thị chính.” Roland ra hiệu cho thân vệ: “Bắt hết toàn bộ nông nô và dân chạy nạn ra tay đánh người đưa về thành bảo, ta sẽ đích thân xét xử sự kiện ẩu đả này.”
Hắn dừng một chút, sau đó có chút hăng hái nhìn Coyah: “Ta cũng muốn hỏi ngươi xem thu phí cháo lúa mì là như thế nào?”
………………………………………………………………………………...
Chương 322: Cơ quan an ninh Tây cảnh
Trở lại sảnh lớn của thành bảo, Roland ngồi vào ghế chủ tọa, nhìn toàn bộ lĩnh dân trong sảnh.
Trong trí nhớ, tứ vương tử chỉ sử dụng quyền lợi xét xử một lần khi tới Biên Thùy Trấn. Sau này trở mặt với quý tộc, lại thêm cuộc sống không được như ý, hắn giao toàn bộ chuyện trong tay lại cho Barov, không thèm hỏi tới nữa.
Thấy người đến đông đủ, Roland tuyên bố buổi xét xử bắt đầu.
Đầu tiên là mọi người thuật lại nguyên nhân, sau đó thì hắn hỏi, có Nightingale âm thầm hỗ trợ, hắn không cần phán đoán ai đang nói dối, ai đang nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không cần phải tỉ mỉ nghiêm khắc, xác định được phe sai rất dễ dàng và đơn giản.
Không lâu sau, sự thật được phơi bày.
Bởi vì Coyah Harvey bị cướp đoạt thân phận kỵ sĩ, không cam lòng, đồng thời cũng thấy phiền với công việc rườm rà của Tòa thị chính, trút toàn bộ oán khí lên người dân chạy nạn. Hắn lợi dụng cơ hội phát cháo lúa mì, cố tình thu phí dân chạy nạn, cũng khiêu khích hai bên, nói là vì nông nô không có nộp toàn bộ lương thực lên mới khiến cho lượng lúa mì dự trữ không đủ, không thể phát miễn phí được.
Thật tế thì Coyah đã liên tục thu phí cháo lúa mì vài ngày, bởi vì hắn mặc đồng phục Toà thị chính cho nên dân chạy nạn sợ bị các quan chức trả thù, đa số đều im lặng, điều này cũng khiến cho hắn càng ngày càng quá quắc. Cho đến hôm nay, một người tên Dude trong số dân chạy nạn đứng ra kháng nghị hành vi của đối phương, cũng dẫn tới bạo động mới khiến cho mọi chuyện lộ ra.
Roland hiểu rõ tình huống, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Một tổ chức đang trong thời kỳ đi lên thì hẳn là nên tràn ngập sức sống, tinh thần phấn chấn bồng bột, tuy nhiên khi ổn định lại thì không thể tránh được sẽ xuất hiện hủ bại và cứng nhắc, nhưng mà chuyện này sẽ chỉ xảy ra sau khi thống nhất Greyfort. Nếu như mới bắt đầu mà đã xuất hiện vấn đề như vậy thì tổ chức này sẽ không đi xa được.
Bây giờ nhìn lại, cũng may đây chỉ là hành vi cá nhân của Coyah Harvey, cũng không có liên quan đến nhiều quan chức của Toà thị chính. Hơn nữa chuyện này cũng giới hạn ở vơ vét tài sản, tiền tài mà không phải là thứ mà hắn lo lắng nhất, liên kết với nông nô tiến hành đầu cơ trục lợi và tự bán lương thực.
Đương nhiên, chuyện này hắn cũng có trách nhiệm, lúc trước Toà thị chính thiếu người, hắn lại không thông qua sàng lọc và huấn luyện, chỉ nhắc nhở một phen thì kín đáo giao toàn bộ số kỵ sĩ đầu hàng cho Barov. Kết quả cho thấy không phải ai cũng có thể không chút oán hận chấp nhận công việc này, cũng không phải ai cũng có thể giữ vững tâm lý khi biến từ kỵ sĩ thành bình dân.
Roland gọi Barov tới, hỏi nhỏ: “Dưới tình huống như vậy thì thường lãnh chúa sẽ xử lý như thế nào?”
“Điện hạ, này lại chia làm hai tình huống.” Hắn cung kính đáp: “Nếu như người phạm tội là quý tộc, nộp vài miếng kim long sau đó có thể không bị bất kỳ trừng phạt nào, mà bình dân công kích quý tộc thì có thể căn cứ vào hành vi phạm tội lớn hay nhỏ mà phạt từ chặt tay đến phạt roi.”
“Nhưng Coyah đã không phải là quý tộc.” Vương tử nhún vai, nói: “Ta tước đoạt tước vị của hắn.”
“Đúng vậy, thưa điện hạ. Vì thế nên xử lý hắn như thế nào thì hoàn toàn dựa vào tâm tình của lãnh chúa.”
“Không có quy định rõ ràng?”
Barov lắc đầu.
Hắn nhíu mày, toàn bộ dựa vào tâm tình, ý nghĩa sâu xa của nó là muốn xử lý bình dân như thế nào cũng được, trong mắt quý tộc thì bọn họ không được đối xử bình đẳng.
“Ngoại trừ chặt tay, chặt chân, quất roi, rút móng tay thì còn có gì khác bình thường hơn không? Ví dụ như giam giữ.”
“Giam giữ?” Barov giật mình: “Ngài nói là chỉ giam giữ thôi? Vậy đâu tính là xử phạt, nhà giam chỉ là nơi tạm thời giam giữ phạm nhân, sớm muộn gì cũng phải kéo ra ngoài xét xử. Nếu cứ giam giữ mãi thì ngài còn phải cung cấp đồ ăn cho bọn họ, sợ là trong mắt người khác thì cái này không khác gì là được thưởng.”
Được rồi, xem ra hình phạt giam giữ có thời hạn ở đời sau không cần phải áp dụng ở đây, Roland tự hỏi một lát, sau đó quyết định theo quy củ của Greyfort. Hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn khắp sảnh lớn: “Bây giờ ta tuyên án.”
“Coyah Harvey không làm tròn trách nhiệm, vơ vét tài sản của dân chạy nạn, từ ngày hôm nay, huỷ bỏ toàn bộ chức vụ của hắn ở Tòa thị chính, đày đến mỏ làm việc tay chân mười năm, phạt tiền gấp ba lần số tài sản đã vơ vét được.”
“Dude, công kích nhân viên Toà thị chính, phạt mười roi.”
“Số dân chạy nạn và nông nô tham dự ẩu đã còn lại, mỗi người phạt hai miếng ngân lang hoặc năm roi.”
“Cháo lúa mì vẫn tiếp tục phát miễn phí, trả lại hết tiền tài bị vơ vét trước đó.” Hắn nhìn tổng quản Toà thị chính: “Việc xử phạt do ngươi chấp hành, đồng thời tuyên bố kết quả cho nhân dân ở khu cư trú tạm thời.”
“Tuân mệnh, thưa điện hạ.” Barov khom người nói.
Trở lại văn phòng, Roland dựa vào ghế dựa, duỗi lưng một cái, sau đó cảm thấy một đôi tay khoát lên trên vai của mình, nhẹ nhàng mát xa.
Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ chút thanh nhàn ngắn ngủi này.
Chuyện này khiến cho Roland nhận ra, theo dân số lĩnh dân không ngừng gia tăng, chức quyền của Toà thị chính nhanh chóng mở rộng, đã đến lúc phải đối mặt với vấn đề giám sát đối nội.
Nhưng mà hắn không muốn thành lập một cơ cấu giống như Viện kiểm sát, lại càng không muốn khiến cho công - kiểm - pháp độc lập ở thời đại này. Cái trước cần rất nhiều nhân viên biết chữ không nói, còn dễ khiến cho bọn họ công kích lẫn nhau, đùn đẩy trách nhiệm, ảnh hưởng tới viện áp dụng và triển khai chính sách. Cái sau thì biến tướng suy yếu quyền lực của lãnh chúa. Giống như đưa ra luật pháp, giải thích và xét xử, những quyền lực này phải giữ trong tay mình mới tốt.
Hắn cần một cái chế độ ngắn gọn hữu hiệu, một tổ chức không cần quá nhiều người mới có thể tạo nên tác dụng giám sát.
Roland cầm cánh tay trên bờ vai.
Nightingale giải trừ trạng thái sương mù, nắm tay vương tử, ngồi lên mặt bàn, nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai chân thon dài của nàng lúc ẩn lúc hiện bên cạnh bàn, đôi giày da cao và quần áo da bó sát người tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Roland ho khan một tiếng: “Ta định thành lập một ngành mới, dùng để giám sát Toà thị chính và bắt những cá nhân hoặc quần thể có thể làm nguy hại đến sự ổn định của Tây cảnh. Ngành này chỉ cần làm việc với ta, hoàn toàn độc lập với Toà thị chính và Đệ Nhất Quân.” Hắn nói từng chữ: “Ta tạm thời đặt tên nó là Cơ quan an ninh Tây cảnh, do ngươi làm người đứng đầu.”
“Ta?” Nàng mở to hai mắt.
“Không sai, chỉ có ngươi mới có thể dễ dàng phân biệt được thật giả, bất cứ thủ đoạn lừa bịp gì cũng đều trở nên vô nghĩa trước mặt ngươi.” Roland gật gật đầu: “Thấy sao? Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể cung cấp riêng kem ly cho ngươi trong mùa đông, còn có...”
Nightingale véo nhẹ vào tay của hắn: “Cho dù ngươi không nói như vậy thì ta cũng sẽ đồng ý làm chuyện ngươi muốn ta làm.”
“...” Roland đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với nàng.
Nàng cười cười, không khiến cho bầu không khí tiếp tục trầm mặc nữa: “Nhưng mà ta nên làm như thế nào?”
“Ừ, bộ phận giám sát rất đơn giản.” Vương tử suy tư một lát, nói: “Ta sẽ lắp đặt một hòm thư tố giác ở cửa thành, ngươi chỉ cần thẩm tra đối chiếu thư tố giác trong đó là được.”
Muốn dùng phương pháp ít hao tốn nhất để giải quyết vấn đề này thì cách tốt nhất là để cho quần chúng giám sát, đồng thời để cho Toà thị chính tự giám sát mình, giống như bắt gián điệp lẫn vào Biên Thùy Trấn trong lúc Tà Ma Chi Nguyệt năm trước.
Đời sau, phương pháp này không dùng được do tố giác đối phương hoặc tố giác bản thân đều phải tốn công đi xác minh thật giả, đồng thời còn có chuyện nói dối, báo cáo sai, còn thêm vu khống. Mà mấy khuyết điểm này không tồn tại trước năng lực của Nightingale, xác minh tin tức trở nên dễ dàng hơn, chỉ cần trực tiếp thẩm vấn là được, tố giác đúng thì có thưởng, vu khống, nói dối thì trừng phạt, áp dụng theo hai điểm này thì hệ thống tố giác sẽ đạt hiệu suất cực kỳ cao.
“Còn giữ gìn sự ổn định của Tây cảnh, tiêu trừ uy hiếp và tai hoạ ngầm thì càng giống một hệ thống tình báo đối nội hơn, ta sẽ từ từ mở rộng nhân thủ cho ngươi, cho đến khi ánh mắt của ngươi có thể mở rộng khắp Tây cảnh.”