Một sáng sớm, Roland bị lạnh đến tỉnh giấc, hắn bò ra khỏi tấm chăn lạnh buốt, khoác thêm áo khoác lông dê, ngâm hai chân vào trong thùng nước ấm áp.
Đây là đặc quyền mà chỉ có vương tử điện hạ như hắn mới có thể hưởng thụ được, mỗi sáng sớm thị nữ đều sẽ để nước ấm trước giường của hắn, ngoài ra còn có một cái khăn mặt sạch sẽ và sữa nóng, như vậy có thể khiến cho thân thể của hắn trở nên ấm áp trong nháy mắt.
Đương nhiên, so với cách làm ấm giường phổ biến của các quý tộc lớn thì hắn cảm thấy mình đã khiếm tốn lắm rồi. Tứ vương tử trước dẫn trưởng hầu gái Tyre đến cũng là vì mục đích này, đáng tiếc còn chưa hưởng thụ thì đã đi đời nhà ma. Roland cũng không thích cách làm như vậy cho nên giao chức vị để trống lại cho thị nữ già tuổi cao kinh nghiệm phong phú, thực tế thì lựa chọn này hết sức chính xác, trước mắt trong thành bảo có nhiều phù thủy ở lại nhưng nàng vẫn quản lý trong ngoài rất ngay ngắn.
Lửa trong lò sưởi đã tắt, chỉ còn tro màu trắng. Từng đợt gió lạnh từ cửa sổ sau lưng thổi tới, cảm giác rét lạnh thấu xương, rất khó tin được bây giờ vẫn là giữa mùa thu. Roland lau khô hai chân, dùng một chậu nước ấm khác rửa mặt một phen, đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ đã mở suốt một đêm lại.
Mặc dù thời đại này, lò sưởi cổ điển rất thông thường nhưng hắn vẫn sợ ngộ độc cacbon dioxit, đêm nào trước khi đi ngủ hắn cũng mở hé cửa sổ. Đầu hôm nhiệt độ trong phòng còn có thể giữ ấm được, nhưng khi củi cháy hết, đến rạng sáng, nhiệt đột trong phòng không khác gì bên ngoài.
Phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, Roland nghĩ, nếu không thì từ nay về sau muốn ngủ nướng cũng không được.
Ăn sáng xong, hắn dẫn Nightingale, thủ tịch kỵ sĩ và một đám thân vệ đi đến tường thành dò xét như thông lệ.
Tường thành mới cách tường thành cũ một bãi cỏ lớn, bây giờ đã trở thành một mảnh trắng xoá, đi trên lớp tuyết đọng dày đặc, đế giày phát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Ngẩng đầu, bầu trời có màu xám nhàn nhạt, thỉnh thoảng sẽ có một đám bông tuyết bay vào cổ của hắn, mang theo một tia lạnh buốt. Hắn biết, rất có thể thời tiết như vậy sẽ kéo dài đến mùa xuân năm sau... thậm chí càng lâu hơn.
“Tình huống ở phòng tuyến như thế nào rồi?”
“So với lúc đầu thì tốt hơn nhiều.” Nhìn vẻ mặt Carter Lannister có chút thoải mái, nói: “Phần lớn các binh sĩ của Đệ Nhất Quân đều lên chiến trường một lần, lại có súng trường ổ quay, một đoạn tường thành chừng trăm mét chỉ cần mười người trông coi là có thể ngăn chặn tà thú đảo quanh ở phía dưới. Hơn nữa tường thành mới cao hơn tường đá trước đây nửa thước, loài sói cũng khó mà nhảy vọt lên đầu tường, hoàn toàn trở thành bia cho binh lính tập bắn. Chỉ cần không xuất hiện tà thú hỗn hợp chủng thì bọn quái vật này đừng hòng vượt qua phòng tuyến được một bước nào.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Roland leo lên tường thành, trên đường đi, các binh sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, đều cúi chào hắn. Chỉ riêng tinh thần này thì đã hoàn toàn khác với những chiến sĩ của đội dân binh trước đây. Thời điểm đó, mặc dù mọi người đứng ở đầu tường, nhìn như đều nhịp cầm thương gỗ đâm ra nhưng đó chỉ là phản xạ có điều kiện do liên tục luyện tập. Trong mắt bọn họ chết lặng, động tác cứng ngắc, nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện ra có một số người hai chân còn run rẩy.
Mà bây giờ trong ánh mắt các binh sĩ toát ra thần thái tự tin, sau khi cúi chào xong thì lại đưa mắt nhìn về phía trước, tiếp tục quan sát chiến trường.
Từ tường thành kéo dài đến rừng rậm Dodge, có vẻ náo nhiệt hơn nhiều.
Chỗ ở tạm thời cho nông nô và dân chạy nạn được xây dựng ở khu vực này, từ đầu tường nhìn xuống phía dưới thì có thể thấy những sườn đất dài xếp song song nối tiếp nhau như những con sóng nhấp nhô. Mỗi một sườn đất đều có hơn mười căn nhà, cấu tạo của nó giống y như hầm trú ẩn. Tường đất dày có thể giữ nhiệt độ trong nhà, lại thêm thần khí sưởi ấm là giường sưởi, đắp một tấm vải bố lên là có thể chống lạnh được.
Toàn bộ khu cư trú chia làm hai khu vực lớn, tới gần tường thành là khu tây, là khu dân chạy nạn ở. Các xa tường thành là khu đông, là khu nông nô ở.
Mỗi ngày, Toà thị chính đều phái người tới đây phát đồ ăn và than củi, mà dân chạy nạn cũng phải vận chuyển hậu cần cho Đệ Nhất Quân bảo vệ tường thành. Còn nông nô, đa số bọn họ đều đã tích trữ đủ số lúa mì mình cần, ngoại trừ một ít người linh hoạt ra ngoài tìm kiếm việc làm, tranh thủ kiếm thêm tiền cho mình thì những người khác hầu như rất ít rời khỏi ngôi nhà ấm áp của mình.
Đúng lúc này, chỗ giao giữa khu đông và khu tây có tiếng cự cãi, Roland nghe tiếng nhìn lại thì thấy một đám người tụ lại trên con đường lớn giữa khu cư trú, lớn tiếng cự cãi gì đó. Một người trong đó mặc quần áo màu lam nhạt, hình như là nhân viên của Toà thị chính. Cự cãi nhanh chóng biến thành ẩu đả, hai nhóm người đánh loạn xà ngầu, hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Điện hạ?” Carter dò hỏi.
“Chúng ta đi xem thử.” Roland gật gật đầu.
Bọn họ đi đến chỗ xảy ra cự cãi, thủ tịch kỵ sĩ xung phong đi lên, nhảy vào trong đám người đang ẩu đả, hai ba đòn đánh ngã mấy người hung hăng nhất xuống đất. Các thân vệ của Roland cũng đều rút trường kiếm ra, hét lớn kêu tất cả mọi người dừng tay, tình huống nhanh chóng được khống chế lại.
Thấy người tới đúng là lãnh chúa đại nhân, hai phe đồng loạt quỳ xuống.
“Ngươi tên là gì?” Roland nhìn tên nhân viên bị đấm hai cái đang quỳ dưới đất, cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra ở đây? Ai công kích ngươi trước?”
“Điện hạ, ta là Coyah Harvey.” Hắn bụm mặt nói lớn: “Là tên chạy nạn chết tiệt đó ra tay trước, cái tên mặc quần áo vải bố rám nắng đó! Ta đang phân phát lương thực, hắn như là chó dữ nhào tới.”
Tên chạy nạn bị Coyah chỉ vào ngẩng đầu lên nói: “Điện hạ, chuyện không giống như hắn nói. Những người này thông đồng với nông nô lừa gạt chúng ta, mỗi bát cháo lúa mì đều thu tiền, khi ngài thu nhận chúng ta thì có nói những thứ này đều được phát miễn phí!”
Roland hơi bất ngờ, dân chạy nạn Đông cảnh đều được Tòa thị chính sàng lọc một lần, phàm là công tượng hoặc là có sở trường đặc biệt, hoặc biết chữ thì đều được đưa vào trong, theo lý thuyết thì số còn lại đều là bình dân. Nhưng mà theo giọng điệu và cách dùng từ khi nói chuyện của hắn, không giống một bình dân cho lắm.
So với phía dưới, tên nhân viên mở miệng là chết tiệt, ngậm miệng là chó dữ nhục mạ người khác của Tòa thị chính đúng là khiến cho người ta phải thất vọng. Rất có thể là một kỵ sĩ dưới trướng công tước Llane quy thuận.
“Đúng là ta có nói như vậy, trước khi các ngươi chưa được chính thức kết nạp vào Biên Thùy Trấn thì cháo lúa mì và chỗ ở đều là miễn phí.” Roland lặp lại một lần trước mặt tất cả dân chạy nạn: “Bây giờ, lời nói này vẫn hữu hiệu!”
“Điện hạ nhân từ!”
“Lãnh chúa đại nhân vạn tuế!”
“Đa tạ điện hạ!”
Dân chạy nạn dập đầu nói.
Mà sắc mặt Coyah Harvey lập tức trở nên xanh đen.
“Nhưng mà ẩu đả đả thương người trong lãnh địa cũng đã vi phạm luật pháp, đặc biệt là công kích thành viên của Tòa thị chính.” Roland ra hiệu cho thân vệ: “Bắt hết toàn bộ nông nô và dân chạy nạn ra tay đánh người đưa về thành bảo, ta sẽ đích thân xét xử sự kiện ẩu đả này.”
Hắn dừng một chút, sau đó có chút hăng hái nhìn Coyah: “Ta cũng muốn hỏi ngươi xem thu phí cháo lúa mì là như thế nào?”
………………………………………………………………………………...