Trở lại sảnh lớn của thành bảo, Roland ngồi vào ghế chủ tọa, nhìn toàn bộ lĩnh dân trong sảnh.
Trong trí nhớ, tứ vương tử chỉ sử dụng quyền lợi xét xử một lần khi tới Biên Thùy Trấn. Sau này trở mặt với quý tộc, lại thêm cuộc sống không được như ý, hắn giao toàn bộ chuyện trong tay lại cho Barov, không thèm hỏi tới nữa.
Thấy người đến đông đủ, Roland tuyên bố buổi xét xử bắt đầu.
Đầu tiên là mọi người thuật lại nguyên nhân, sau đó thì hắn hỏi, có Nightingale âm thầm hỗ trợ, hắn không cần phán đoán ai đang nói dối, ai đang nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không cần phải tỉ mỉ nghiêm khắc, xác định được phe sai rất dễ dàng và đơn giản.
Không lâu sau, sự thật được phơi bày.
Bởi vì Coyah Harvey bị cướp đoạt thân phận kỵ sĩ, không cam lòng, đồng thời cũng thấy phiền với công việc rườm rà của Tòa thị chính, trút toàn bộ oán khí lên người dân chạy nạn. Hắn lợi dụng cơ hội phát cháo lúa mì, cố tình thu phí dân chạy nạn, cũng khiêu khích hai bên, nói là vì nông nô không có nộp toàn bộ lương thực lên mới khiến cho lượng lúa mì dự trữ không đủ, không thể phát miễn phí được.
Thật tế thì Coyah đã liên tục thu phí cháo lúa mì vài ngày, bởi vì hắn mặc đồng phục Toà thị chính cho nên dân chạy nạn sợ bị các quan chức trả thù, đa số đều im lặng, điều này cũng khiến cho hắn càng ngày càng quá quắc. Cho đến hôm nay, một người tên Dude trong số dân chạy nạn đứng ra kháng nghị hành vi của đối phương, cũng dẫn tới bạo động mới khiến cho mọi chuyện lộ ra.
Roland hiểu rõ tình huống, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Một tổ chức đang trong thời kỳ đi lên thì hẳn là nên tràn ngập sức sống, tinh thần phấn chấn bồng bột, tuy nhiên khi ổn định lại thì không thể tránh được sẽ xuất hiện hủ bại và cứng nhắc, nhưng mà chuyện này sẽ chỉ xảy ra sau khi thống nhất Greyfort. Nếu như mới bắt đầu mà đã xuất hiện vấn đề như vậy thì tổ chức này sẽ không đi xa được.
Bây giờ nhìn lại, cũng may đây chỉ là hành vi cá nhân của Coyah Harvey, cũng không có liên quan đến nhiều quan chức của Toà thị chính. Hơn nữa chuyện này cũng giới hạn ở vơ vét tài sản, tiền tài mà không phải là thứ mà hắn lo lắng nhất, liên kết với nông nô tiến hành đầu cơ trục lợi và tự bán lương thực.
Đương nhiên, chuyện này hắn cũng có trách nhiệm, lúc trước Toà thị chính thiếu người, hắn lại không thông qua sàng lọc và huấn luyện, chỉ nhắc nhở một phen thì kín đáo giao toàn bộ số kỵ sĩ đầu hàng cho Barov. Kết quả cho thấy không phải ai cũng có thể không chút oán hận chấp nhận công việc này, cũng không phải ai cũng có thể giữ vững tâm lý khi biến từ kỵ sĩ thành bình dân.
Roland gọi Barov tới, hỏi nhỏ: “Dưới tình huống như vậy thì thường lãnh chúa sẽ xử lý như thế nào?”
“Điện hạ, này lại chia làm hai tình huống.” Hắn cung kính đáp: “Nếu như người phạm tội là quý tộc, nộp vài miếng kim long sau đó có thể không bị bất kỳ trừng phạt nào, mà bình dân công kích quý tộc thì có thể căn cứ vào hành vi phạm tội lớn hay nhỏ mà phạt từ chặt tay đến phạt roi.”
“Nhưng Coyah đã không phải là quý tộc.” Vương tử nhún vai, nói: “Ta tước đoạt tước vị của hắn.”
“Đúng vậy, thưa điện hạ. Vì thế nên xử lý hắn như thế nào thì hoàn toàn dựa vào tâm tình của lãnh chúa.”
“Không có quy định rõ ràng?”
Barov lắc đầu.
Hắn nhíu mày, toàn bộ dựa vào tâm tình, ý nghĩa sâu xa của nó là muốn xử lý bình dân như thế nào cũng được, trong mắt quý tộc thì bọn họ không được đối xử bình đẳng.
“Ngoại trừ chặt tay, chặt chân, quất roi, rút móng tay thì còn có gì khác bình thường hơn không? Ví dụ như giam giữ.”
“Giam giữ?” Barov giật mình: “Ngài nói là chỉ giam giữ thôi? Vậy đâu tính là xử phạt, nhà giam chỉ là nơi tạm thời giam giữ phạm nhân, sớm muộn gì cũng phải kéo ra ngoài xét xử. Nếu cứ giam giữ mãi thì ngài còn phải cung cấp đồ ăn cho bọn họ, sợ là trong mắt người khác thì cái này không khác gì là được thưởng.”
Được rồi, xem ra hình phạt giam giữ có thời hạn ở đời sau không cần phải áp dụng ở đây, Roland tự hỏi một lát, sau đó quyết định theo quy củ của Greyfort. Hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn khắp sảnh lớn: “Bây giờ ta tuyên án.”
“Coyah Harvey không làm tròn trách nhiệm, vơ vét tài sản của dân chạy nạn, từ ngày hôm nay, huỷ bỏ toàn bộ chức vụ của hắn ở Tòa thị chính, đày đến mỏ làm việc tay chân mười năm, phạt tiền gấp ba lần số tài sản đã vơ vét được.”
“Dude, công kích nhân viên Toà thị chính, phạt mười roi.”
“Số dân chạy nạn và nông nô tham dự ẩu đã còn lại, mỗi người phạt hai miếng ngân lang hoặc năm roi.”
“Cháo lúa mì vẫn tiếp tục phát miễn phí, trả lại hết tiền tài bị vơ vét trước đó.” Hắn nhìn tổng quản Toà thị chính: “Việc xử phạt do ngươi chấp hành, đồng thời tuyên bố kết quả cho nhân dân ở khu cư trú tạm thời.”
“Tuân mệnh, thưa điện hạ.” Barov khom người nói.
Trở lại văn phòng, Roland dựa vào ghế dựa, duỗi lưng một cái, sau đó cảm thấy một đôi tay khoát lên trên vai của mình, nhẹ nhàng mát xa.
Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ chút thanh nhàn ngắn ngủi này.
Chuyện này khiến cho Roland nhận ra, theo dân số lĩnh dân không ngừng gia tăng, chức quyền của Toà thị chính nhanh chóng mở rộng, đã đến lúc phải đối mặt với vấn đề giám sát đối nội.
Nhưng mà hắn không muốn thành lập một cơ cấu giống như Viện kiểm sát, lại càng không muốn khiến cho công - kiểm - pháp độc lập ở thời đại này. Cái trước cần rất nhiều nhân viên biết chữ không nói, còn dễ khiến cho bọn họ công kích lẫn nhau, đùn đẩy trách nhiệm, ảnh hưởng tới viện áp dụng và triển khai chính sách. Cái sau thì biến tướng suy yếu quyền lực của lãnh chúa. Giống như đưa ra luật pháp, giải thích và xét xử, những quyền lực này phải giữ trong tay mình mới tốt.
Hắn cần một cái chế độ ngắn gọn hữu hiệu, một tổ chức không cần quá nhiều người mới có thể tạo nên tác dụng giám sát.
Roland cầm cánh tay trên bờ vai.
Nightingale giải trừ trạng thái sương mù, nắm tay vương tử, ngồi lên mặt bàn, nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai chân thon dài của nàng lúc ẩn lúc hiện bên cạnh bàn, đôi giày da cao và quần áo da bó sát người tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Roland ho khan một tiếng: “Ta định thành lập một ngành mới, dùng để giám sát Toà thị chính và bắt những cá nhân hoặc quần thể có thể làm nguy hại đến sự ổn định của Tây cảnh. Ngành này chỉ cần làm việc với ta, hoàn toàn độc lập với Toà thị chính và Đệ Nhất Quân.” Hắn nói từng chữ: “Ta tạm thời đặt tên nó là Cơ quan an ninh Tây cảnh, do ngươi làm người đứng đầu.”
“Ta?” Nàng mở to hai mắt.
“Không sai, chỉ có ngươi mới có thể dễ dàng phân biệt được thật giả, bất cứ thủ đoạn lừa bịp gì cũng đều trở nên vô nghĩa trước mặt ngươi.” Roland gật gật đầu: “Thấy sao? Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể cung cấp riêng kem ly cho ngươi trong mùa đông, còn có...”
Nightingale véo nhẹ vào tay của hắn: “Cho dù ngươi không nói như vậy thì ta cũng sẽ đồng ý làm chuyện ngươi muốn ta làm.”
“...” Roland đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với nàng.
Nàng cười cười, không khiến cho bầu không khí tiếp tục trầm mặc nữa: “Nhưng mà ta nên làm như thế nào?”
“Ừ, bộ phận giám sát rất đơn giản.” Vương tử suy tư một lát, nói: “Ta sẽ lắp đặt một hòm thư tố giác ở cửa thành, ngươi chỉ cần thẩm tra đối chiếu thư tố giác trong đó là được.”
Muốn dùng phương pháp ít hao tốn nhất để giải quyết vấn đề này thì cách tốt nhất là để cho quần chúng giám sát, đồng thời để cho Toà thị chính tự giám sát mình, giống như bắt gián điệp lẫn vào Biên Thùy Trấn trong lúc Tà Ma Chi Nguyệt năm trước.
Đời sau, phương pháp này không dùng được do tố giác đối phương hoặc tố giác bản thân đều phải tốn công đi xác minh thật giả, đồng thời còn có chuyện nói dối, báo cáo sai, còn thêm vu khống. Mà mấy khuyết điểm này không tồn tại trước năng lực của Nightingale, xác minh tin tức trở nên dễ dàng hơn, chỉ cần trực tiếp thẩm vấn là được, tố giác đúng thì có thưởng, vu khống, nói dối thì trừng phạt, áp dụng theo hai điểm này thì hệ thống tố giác sẽ đạt hiệu suất cực kỳ cao.
“Còn giữ gìn sự ổn định của Tây cảnh, tiêu trừ uy hiếp và tai hoạ ngầm thì càng giống một hệ thống tình báo đối nội hơn, ta sẽ từ từ mở rộng nhân thủ cho ngươi, cho đến khi ánh mắt của ngươi có thể mở rộng khắp Tây cảnh.”