Nói đến đây, Roland cũng đã uy hoạch sơ về hệ thống trị an trong lãnh địa sau này.
Trước mắt dân cư trong thị trấn chừng hai mươi nghìn ngươi người, ngoại trừ dân bản địa ra thì còn có dân cư từ cứ điểm Epic nộp lên, cũng có đến từ dân chạy nạn đến từ Đông cảnh. Đợi khi đoàn sứ Barov phái ra trở về thì nói không chừng còn có thể dẫn dân ở Nam bộ và vùng đất phía bắc vương quốc về, dân cư sẽ trở nên phức tạp hơn, tố chất cũng trở nên cao thấp không đều, xung đột như hôm nay sẽ càng ngày càng nhiều.
Cho nên hắn phải thành lập một hệ thống công an, dùng để tuần tra thay cho Đệ Nhất Quân, tách giữa đối nội và đối ngoại ra là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm, lúc trước hắn cũng nghĩ tới vấn đề này nhưng bởi vì nhân thủ khan hiếm mà không giải quyết được gì. Bây giờ Đệ Nhất Quân phải tập trung tác chiến với tà thú, mà dân cư tăng lên cũng rất nhanh, cho nên đã đến lúc áp dụng kế hoạch này.
Pháp luật do mình định ra, mình cũng phụ trách giải thích pháp luật, xét xử hành vi phạm tội nghiêm trọng, sơ thẩm và chung thẩm gộp làm một. Công an thì bắt phạm nhân y theo pháp luật, kiêm luôn xử lý tranh chấp dân sự. Cục an ninh phụ trách giữ vững tính liêm khiết của các hệ thống, có thể hạn chế được việc có nhiều quyền lực mà trở nên hủ bại, đồng thời còn có thể lợi dụng nhân viên công an áp dụng hành động thanh trừ, tiết kiệm tài nguyên nhân lực, đây là hệ thống trị an mà Roland nghĩ ra.
Tình huống lý tưởng nhất là có thể thử vận hành hệ thống trị an này ở Biên Thùy Trấn trước, đợi năm sau xây thành thì sẽ mở rộng nó ra toàn bộ Tây cảnh.
Đến lúc đó, cho dù có phải là lãnh địa tự trị của quý tộc hay không phải thì đều phải sử dụng chung một hệ thống pháp luật, chịu sự quản chế của một ngành thống nhất. Chỉ có mình hắn có thể đứng trên pháp luật..
Roland biết rõ, mình là quý tộc lớn nhất Tây cảnh, cho nên không thể nào là trước pháp luật mọi người đều ngang hàng với nhau, cũng không thể huỷ bỏ chế độ quý tộc quý tộc. Nhưng ít nhất hắn có thể khiến cho trong thành thị của mình không có quý tộc có đất phong như truyền thống, muốn được Tây cảnh che chở thì nhất định phải giao quyền tự trị ra.
Còn người đứng đầu Bộ công an, Roland đã chọn được.
Người có tinh thần trọng nghĩa, làm việc cũng không cổ hủ, thủ tịch kỵ sĩ Carter Lannister là một lựa chọn không tồi.
Dude tập tễnh bước trở lại khu ở tạm, ông lão Kurasimo lập tức đi ra đón.
“Ngươi... không có sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Hắn nhếch miệng nói: “Bị điện hạ phán phạt mười roi.”
“Mau cho ta xem.” Kurasimo vội vàng nói.
“Đi về phòng rồi nói.” Dude đi vào trong phòng, không khí ấm áp lập tức xua tan hơi lạnh quanh người, đóng cửa phòng lại, trong ngoài giống như là hai cái thế giới vậy. So với lán gỗ bốn phía gió lùa, mưa dột trước đây thì nhà đất có chút thấp bé, hẹp này càng khiến cho người ta thoải mái hơn.
Đúng rồi, hình như dân bản xứ gọi loại nhà ở này là hầm trú ẩn?
Ông lão kêu hắn nằm sấp lên giường sưởi, vén quần áo sau lưng lên, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Sau lưng ngươi toàn là máu, ta đi lấy phấn rắc lên cho ngươi.”
“Đừng, tuyệt đối đừng. Đây chỉ là vết máu để lại khi bị phạt, máu đã ngừng rồi.” Hắn liên thanh ngăn lại: “Kỵ sĩ đại nhân nói, cứ để nguyên như vậy là được, chỉ cần hai ba ngày thì miệng vết thương sẽ khép lại.”
“Hai ba ngày?” Kurasimo lo lắng lắc đầu, nói: “Không, đứa nhỏ, ngươi sẽ vì thế mà bị sốt cao, sau lưng cũng sẽ sưng lên. Cho dù thân thể ngươi cường tráng thì ít nhất cũng phải mất một tuần mới có thể khôi phục lại. Tình huống khi bệnh hiểm nghèo phát tác, hẳn ngươi biết rõ hơn ta.”
“Có lẽ ngươi không tin.” Hắn liếm liếm đôi môi hơi khô: “Ta không cảm thấy vết thương sau lưng đau lắm, ngược lại còn có cảm giác mát mẻ và hơi ngứa, đây là dấu hiệu vết thương khép lại, sau khi quất roi, bọn họ đổ một thùng nước lên người ta...”
“Nước muối?” Ông lão nhíu chặt lông mày.
“Mới đầu ta cũng cho là như vậy, nhưng mà cảm giác đau đớn trong dự đoán không có tới.” Dude cười nhẹ hai tiếng: “Kỵ sĩ hành hình nói, nước này có thể tiêu trừ tất cả vi sinh vật gây bệnh, muốn miệng vết thương nhanh chóng khép lại thì đừng làm mấy chuyện dư thừa, chỉ cần để khô là được.”
“Gây bệnh? Vi... cái gì?”
“Vi sinh vật.” Hắn bĩu môi: “Quỷ mới biết đó là cái gì, đại khái là có liên quan đến phù thủy.”
Ông lão gục đầu xuống, qua hồi lâu mới trầm giọng nói: “Ngươi không nên vì ta mà làm như vậy, chỉ cần nhịn một chút là được...”
“Nhịn một chút thì sẽ bị đối xử tệ hơn, ta biết tính tình tên đó, hoặc phải nói là phần lớn quý tộc đều giống nhau.” Dude nói: “Nghe nói ở đây tuyết rơi thì sẽ kéo dài nhiều tháng, tiền của hai người chúng ta cộng lại cũng không chống đỡ được đến lúc đó.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa... ta cố ý chọn lúc đó đánh hắn.”
“Cố, cố ý?” Kurasimo ngơ ngẩn.
“Bởi vì mỗi ngày, đúng lúc đó vương tử điện hạ đều sẽ xuất hiện ở tường thành khu tây, hắn đã từng hứa sẽ phát đồ ăn miễn phí, chắc chắn sẽ rất ghét hành vi phá hoại danh dự của mình như vậy, đây cũng là phương pháp hữu hiệu nhất. Nếu chỉ ẩu đả bình thường thì nói không chừng sẽ không truyền tới tai điện hạ. Dù sao Coyah Harvey bị người ta sai khiến, quan viên của Toà thị chính muốn đè những tin tức này xuống thì chúng ta có làm gì cũng vô dụng.”
“Nhưng cũng có thể là hắn bị lãnh chúa đại nhân sai khiến...”
“Khả năng cực thấp, điện hạ muốn tiết kiệm chút tiền ấy thì có thể giảm ba bữa cơm thành hai bữa cơm là được. Hơn nữa, trước khi gây chuyện ta đã tìm hiểu rồi, cho dù là cư dân địa phương hay là những nông nô đó, bọn họ đều khen không dứt miệng về sự nhân từ và tài đức sáng suốt của điện hạ.” Hắn đắc ý cười cười: “Ngươi xem, ta không có cược sai chứ?”
“Hóa ra... là như thế.” Ông lão thở phào một cái: “Ngươi hiểu rõ như vậy.”
Nhưng cũng có một phần hắn đoán không đúng, Dude nghĩ, là hình phạt.
Thân là một đội viên của đội tuần tra đã làm việc hơn mười năm ở Goldenear City, hắn cũng biết rõ về những thứ xấu xí bên trong vỏ ngoài ngăn nắp của thành thị, loại quý tộc lợi dụng chức quyền xảo trá vơ vét tài sản này hắn cũng gặp không dưới một tá, thậm chí trong nội bộ đội tuần tra cũng có. Bởi vậy muốn trừng trị những quý tộc cao cao tại thượng này cũng không phải là chuyện khó với hắn.
Phản ứng của vương tử điện hạ cũng gần giống như hắn nghĩ, chỉ có hình phạt lại làm cho Dude bất ngờ.
Dưới tình huống này, thường thì lãnh chúa hám danh thường phán người bị ức hiếp vô tội, nhưng hắn lại xử phạt tất cả mọi người, so với thanh danh thì có vẻ như là điện hạ quan tâm tới chế độ hơn.
Đối với một lãnh chúa đã quen làm theo ý mình thì đây là một phẩm chất hiếm thấy.
“Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?” Ông lão trầm mặc một lát, sau đó lại mở miệng nói.
“Nghỉ ngơi hai ngày, kỵ sĩ đại nhân đặc chuẩn, sau đó tiếp tục như trước đây, làm chút tạp vụ cho mấy tên đeo vũ khí kì quái.”
“Vốn ngươi có thể đi vào trong thành, sống chung với đám thợ thủ công.”
“Nhưng ngươi không vào được, Kurasimo, đừng nói chuyện này nữa.” Hắn lắc đầu nói: “Ta sẽ không bỏ lại ngươi bên ngoài.”
Ông lão này không phải là người nhà của hắn, cũng không phải trưởng bối của hắn, nửa năm trước, đối phương còn là một phạm nhân bị giam giữ trong nhà giam. Ai cũng biết, ông lão bị ‘con chuột’ ở phố đen đẩy ra gánh trách nhiệm, nhưng mà chuyện này xảy ra nhiều lần rồi nên đội tuần tra cũng lười để ý tới. Sau này Goldenear City bị đám hải tặc cướp sạch, hắn vốn cũng sẽ chết trong trận loạn lạc đó, nhưng mà trong lúc nguy cấp thì được ông lão đó giấu vào trong phòng giam, dùng ga giường tanh hôi phủ lên người hắn, cuối cùng may mắn chạy trốn.
Dude không ngờ mình lại được một phạm nhân mà bình thường mình nhìn cũng không thèm nhìn cứu được, hắn đột nhiên hiểu được bản chất mình và những quý tộc khiến cho người ta ghét bỏ đó cũng không khác gì nhau.
Hai người khác trong phòng đều biết thân phận của Kurasimo, có mình ở đây còn ổn, một khi không có mình thì chắc chắn bọn họ sẽ gây chuyện với ông lão.
“Yên tâm, mọi chuyện sẽ dần tốt hơn.” Dude vỗ vỗ vai đối phương.
Hai ngày sau, hắn nghe được tin tức vương tử điện hạ chiêu mộ đội viên đội công an từ khu nội thành truyền đến.
………………………………………………………………………………...