“Ha ha, các cô nương, muốn uống một chén canh cá không?” Thuyền trưởng Jack thò đầu vào buồng nhỏ trên thuyền, miệng ngậm tẩu: “Lúc nãy có một tên may mắn câu được một con cá hồi không đuôi lớn.”
“Cám ơn.” Tilly Wimbledon gật gật đầu: “Chúng ta tới ngay.”
“Lại là canh cá.” Sau khi thuyền trưởng rời đi, Ashes thở dài: “Rốt cuộc thì cái thứ nhạt nhẽo vô vị này ngon ở chỗ nào?”
“Ngươi có thể thêm chút muối vào chén.” Zephyr cười khẽ, nói: “Thêm tiêu cũng được, nhưng mà thứ này tương đối mắc, chỉ sợ ngài Jack không cho ngươi bỏ vào.”
“Cái gì cũng không thêm, như vậy thì canh nấu ra mới giữ được nguyên vị, cũng có thể kiểm tra được chất lượng của đồ ăn.” Andrea duyên dáng vuốt vuốt mái tóc dài màu vàng kim nhạt của mình: “Đại nhân Tilly, chúng ta đến buồng của thuyền trưởng đi.”
“Chỉ cần nóng là được.” Shavi có dáng người thấp nhất lầm bầm nói: “Ngón chân của ta sắp bị đông cứng rồi.”
Đoàn người bước lên thang, đi từ dưới khoang của The Pretty Beauty lên aftercastle, Jack One-Eyed đang đứng bên cạnh cửa sổ mạn tàu, nhìn từng hàng bọt trắng xóa phía sau đuôi thuyền.
“Thời tiết chết tiệt này, sao đột nhiên lại trở nên lạnh như vậy chứ?” Hắn phì khói thuốc: “Lạy Tam Thần trên cao, bây giờ mới là giữa mùa thu.”
“Hẳn là thần linh đang ngủ?” Ashes nhún nhún vai.
“Ôi không, đừng nói mấy câu như thế trên biển.” Thuyền trưởng Jack nhếch miệng nói: “Thần biển luôn bảo vệ chúng ta.” Hắn làm một dấu chúc phúc trước ngực: “Được rồi, không thèm nghĩ nữa, uống một chén canh cá ấm bụng đã.”
Vì có thể hưởng thụ món ngon nóng hổi ở buồng thuyền trưởng, hắn không tiếc khui một lỗ lớn trên sàn nhà, đặt chậu than trong lỗ thủng đó, bốn phía nhồi đầy cát biển để cách nhiệt, tránh cho lửa bén ra ngoài đốt cháy thuyền.
Nồi canh cá trên chậu than sôi ùng ục, đồng thời còn phát ra tiếng vang lụp bụp, mùi thơm lan ra cả buồng.
Sáu người cởi giầy ngồi quanh chậu than, hai chân vùi sâu vào trong cát mịn ấm áp, để cho ngón chân lạnh buốt tiếp xúc với cát ấm, hưởng thụ sự ấm áp do than cháy đem tới.
Tilly cầm lấy canh cá của thuyền trưởng đưa cho, khẽ thổi thổi, mì nóng hôi hổi, không giống như canh màu trắng đục do cá đuôi đen nấu thành, chén canh này có màu vàng đậm, váng dầu nổi lên, phản xạ ánh sáng.
Nhìn nồi canh thỉnh thoảng hiện lên vài thứ xanh trắng, nàng biết thuyền trưởng già này dùng luôn cả đồ tích trữ, hở cái là lênh đênh trên biển mấy tháng khiến cho thuyền viên rất hiếm khi ăn được rau dưa và hoa quả mới. Mấy thứ tươi xanh này hẳn là do hắn cố ý dùng băng trữ đông lại, hành hương khử mùi của cá, phối hợp thêm gừng và một chút rượu mạch làm cho canh càng đậm đà hơn.
Tilly chậm rãi uống hết canh cá, mỗi khi lưỡi nóng quá thì hơi ngừng một lát, hà hơi mấy hơi. Mỗi hớp một hớp thì nàng đều có thể cảm nhận được, nước canh uống vào giống như là một dòng nước ấm chảy từ yết hầu đến dạ dày, khiến cho bụng ấm áp dễ chịu.
Cơn lạnh nhanh chóng rút đi, thậm chí nàng còn cảm thấy thân thể hơi nóng lên.
“Giờ thử thêm ớt xem.” Jack chỉ chỉ hũ chứa đồ gia vị bên cạnh chậu than: “Hương vị sẽ càng đặc biệt hơn, hơn nữa có tác dụng trừ lạnh rất tốt, còn hữu hiệu hơn cả rượu.”
“Tuy nói nguyên trấp nguyên vị mới là chân lý của đồ ăn, nhưng không thể không nói, mấy loại đồ phối này rất thích hợp, hương vị cũng không tệ chút nào.” Andrea tán dương.
“Ngươi không uống sao?” Tilly nhìn về phía Ashes.
Nàng khoát khoát tay: “Hay là thôi đi, ta không chịu được mùi cá biển.”
Ngay từ đầu Tilly cũng không thể chịu được thói quen thích ăn cá của dân Fiordland, giờ cơm nào cũng không thiếu cá, nướng, nấu, chiên không nói, còn có mấy cách chế biến kỳ lạ như thạch cá, nước mắm, trứng cá muối... nhưng mà khi buộc mình từ nếm thử mấy lần trong mấy buổi tiệc chính thức, nàng phát hiện hương vị không tệ, một khi quen với mùi biển rồi thì mới phát hiện nó lại có thể làm cho bản thân đồ ăn trở nên ngon hơn. Ví dụ như cá khô, mực nướng, thậm chí bây giờ đến món ăn có mùi nồng như cá lăng chiên xù nàng cũng có thể ăn được.
“Đại tiểu thư Ashes của chúng ta đã bị phương pháp nấu nướng dã man của Biên Thùy Trấn nuôi quen rồi.” Andrea che miệng nói: “Đúng là tiếc thật, nếm thử hương liệu và muối tinh không những khiến cho nàng mất đi năng lực phân biệt món ngon mà bây giờ ngay cả lòng can đảm cũng không còn thừa bao nhiêu.”
“Ngươi nói cái gì?” Ashes trừng mắt nhìn đối phương.
“Sao nào, chẳng lẽ không phải như vậy sao?” Andrea liên tục cười lên: “Chỉ một chút mùi thì đã khiến cho ngươi chùn bước, tùy hứng giống như một cô gái nhỏ, sao có thể trông cậy ngươi đứng ra khi đại nhân Tilly cần?”
“Thì ra là thế... xem ra có vẻ như là ngươi đang khiêu khích, muốn ta đánh với ngươi một trận.” Ashes đột nhiên trầm giọng nói: “Quên chuyện đó đi, Biên Thùy Trấn có một loại vũ khí đáng sợ, so với mũi tên của ngươi thì còn lợi hại hơn nhiều. Tuy vậy nhưng ta vẫn thắng được khi tỷ thí. Cho nên muốn cướp vị trí cận vệ của đại nhân Tilly từ tay ta, ngươi phải luyện thêm vài năm nữa...” Nàng dừng một chút rồi nói: “Không khéo thì phải luyện cả đời.”
“Ngươi…”
Ashes nhếch khóe miệng lên: “Còn nữa, món ngon mà Roland điện hạ làm ra không chỉ là hỗn hợp hương liệu và muối tinh, đến lúc đó ngươi nếm thử sẽ hiểu. Nhưng mà nhớ là tuyệt đối đừng để cho nước miếng nhễu lên quần áo, đừng làm cho đại nhân Tilly mất mặt.”
“Nói bậy, đó là ngươi mới đúng!”
Tilly nhịn không được cười ra tiếng, hai người này là phù thủy có sức chiến đấu cao nhất ở Đảo Trầm Thụy, thường xuyên tranh cãi gay gắt xem ai mới là số một, nhưng nàng biết, cho dù là Ashes hay là Andrea cũng đều là thủ hạ tốt nhất của mình. Khi gặp nguy hiểm, chắc chắn các nàng sẽ không chút do dự kề vai chiến đấu, dắt tay nhau dựng lên bức tường thành không thể phá vỡ của Đảo Trầm Thụy.
Hai người tranh chấp khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên náo nhiệt lên, thấy như vậy, Tilly không khỏi nhớ tới năm phù thủy phái đến Biên Thùy Trấn, không biết trong lãnh địa của ca ca, họ sống có tốt không?
Nhưng đúng lúc này, The Pretty Beauty đột nhiên lắc lư dữ dội.
“Chú ý!” Ashes túm lấy ngũ vương nữ kéo ra, nồi sắt trên chậu than lật úp, nước canh giội tắt lửa than, thịt cá văng đầy đất.
Tiếp theo, có tiếng còi chói tai vang lên bên ngoài khoang.
“Địch tập kích! Có địch tập kích!”
Một thủy thủ xông vào buồng thuyền trưởng, sợ hãi hô: “Thuyền trưởng, hải quỷ biến dị đến! Không chỉ một con!”
Hải quỷ... đó không phải là tên gọi khác của tà thú sao? Tilly giật mình, sao chúng nó lại chạy tới chỗ này?
Đoàn người chạy ra ngoài aftercastle thì thấy có hơn mười con quái vật mình cá chân cua trên boong thuyền, vẫn còn có một đám khác đang bò lên The Pretty Beauty từ hai bên mạn thuyền. Chúng nó hành động lanh lẹ, sáu cái chân di chuyển như một con gián khổng lồ. Hai cánh tay người ở hai bên đầu vung vẩy, lực lượng kinh người, có thể vặn gãy cổ thủy thủ.
“Nếu ngươi không muốn ứng chiến, vậy chúng ta so xem.” Andrea vỗ tay phát ra tiếng, một luồng ánh sáng màu vàng kim từ ngón tay bắn ra, hóa thành đường cong, bị nàng nắm chặt trong tay: “Ai giết nhiều quái vật hơn thì người đó chính là người lợi hại nhất.”
“Không sao.” Ashes rút thanh cự kiếm có hình dạng kỳ lạ sau lưng ra: “Ta lên.”
………………………………………………………………………………...