“Đại nhân Tilly!”
Được Nightingale dẫn đi vào thành bảo của lãnh chúa, ngũ vương nữ không ngờ người đầu tiên ra đón mình sẽ là Sylvia. Nàng vui sướng chạy tới chỗ mình, cũng không thèm hành lễ, xoay người ôm cánh tay mình: “Sao ngài lại tới đây, bây giờ vẫn là mùa thu!”
“Cũng không khác gì mùa đông.” Tilly cười nói: “Những người khác đâu?”
“Lian đang xây chỗ ở cho dân chạy nạn, Evelyn và Candlelight hẳn cũng đang ở khu công nghiệp, Honey đang huấn luyện chim đưa tin trong hậu hoa viên.” Sylvia đếm đếm đầu ngón tay, nói: “Điện hạ đã phái người đi thông báo cho họ.”
“Yên tâm, ngươi sẽ nhanh chóng gặp được họ.” Một giọng nói nghe có chút quen thuộc nhưng lại cực kỳ lạ lẫm vang lên sau lưng Sylvia.
Tilly ngẩng đầu, một người đàn ông tóc xám đang mỉm cười với mình, dung mạo của hắn không thay đổi nhiều so với hình dáng trong trí nhớ, nhưng mà nụ cười và thần thái lại hoàn toàn không giống.
“Hoan nghênh đi đến Biên Thùy Trấn, muội muội thân ái của ta.”
...
Trong đầu Tilly rối bời, nàng có quá nhiều câu hỏi muốn thốt ra, nhưng mà ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, đi theo Roland Wimbledon vào một căn phòng giống như là thư phòng.
“Mời ngồi.” Đối phương rót một ly hồng trà ấm áp, đưa tới trước mặt mình: “Suốt một năm không thấy, ta biết rõ ngươi có nhiều chuyện muốn nói với ta, ta cũng giống như thế... nhưng mà không cần phải gấp.” Hắn nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ: “Mùa đông năm nay còn rất dài.”
Nàng cầm ly lớn, không có nói gì mà ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ lim, lẳng lặng quan sát tứ vương tử.
Chỉ riêng câu mở đầu này đã khiến cho Tilly cảm thấy đây không phải là lời mà người ca ca trong ấn tượng có thể nói ra được, hắn nhu nhược khiếp đảm, miệng cọp gan thỏ, quan trọng nhất là quen trốn tránh, chưa bao giờ muốn đối mặt trực tiếp. Vị Roland Wimbledon trước mặt thì hoàn toàn bất đồng, hắn đang thử khống chế quyền chủ động nói chuyện, mặc dù giọng điệu nhu hòa bằng phẳng nhưng lại hoàn toàn là kiểu nói của kẻ bề trên.
“Nightingale.” Roland lắc lắc đầu.
“Vâng thưa điện hạ...” Tiếng phù thủy dẫn đường vang lên trong phòng.
“Không sao đâu, nàng là muội muội của ta.”
“Được rồi.” Nightingale trầm mặc một lát, sau đó hiện hình, đi ra khỏi phòng.
“Bây giờ chỉ còn lại ta và ngươi.” Hắn cười cười, đi tới trước bàn vuông.
Tilly trầm mặc một lát: “Ngươi... rốt cuộc là ai?”
Nàng vốn tưởng rằng đối phương sẽ chần chờ, hoặc tỏ vẻ khó hiểu, không ngờ hắn trả lời rất nhanh: “Ta là ca ca của ngươi, Roland Wimbledon, tứ vương tử của Greyfort.” Sau đó hắn nở nụ cười: “Ta biết mình thay đổi rất nhiều, nhưng ta sẵn sàng giải thích cho ngươi nghe.”
Tilly chợt nhớ tới câu nói hắn viết trong thư ‘còn tại sao ta lại đưa ra quyết định này, cái gì khiến cho ta không hề thờ ơ với tất cả như quá khứ, những chuyện vặt này có cơ hội thì có thể từ từ nói’. Đúng là những lời này đã thúc đẩy nàng đến thị trấn nhỏ vắng vẻ này.
Nàng không khỏi nhếch khóe miệng lên: “Ta sẽ nghe.”
Toàn bộ câu chuyện cũng không phức tạp nhưng lại khiến cho người nghe hồi hộp không thôi, nghe Roland kể lại toàn bộ những gì đã trải qua sau khi bị điều đến Biên Thùy Trấn xong, Tilly phát hiện ly trà của mình đã cạn. Nàng thở phào nhẹ nhõm, tự thuật câu chuyện này lại một lần. Nói đơn giản, một phù thủy tên là Anna đã khiến cho Roland xúc động, thông qua phù thủy được cứu, hắn nhìn ra được sự tà ác và hành vi đầu độc người dân của giáo hội. Sau đó Garcia ám sát càng khiến cho cho hắn cảm nhận được sâu sắc hắc ám dưới quyền thế vương tộc, dù tránh ở một góc cũng không thể chạy thoát được ác ý bám theo như hình với bóng, rốt cuộc hắn quyết định sẽ thay đổi tất cả.
Câu chuyện này nghe có vẻ giống như kịch, nhưng miễn cưỡng xem như một lời giải thích cũng được, nhưng mà vấn đề lại nằm ở chỗ những thứ tri thức kỳ lạ quý hiếm đó, cho dù là máy chạy bằng hơi nước hay là súng kíp đều là thứ khó mà biết được trong lúc nhất thời.
“Cho nên, nhân tố tạo thành tất cả những thứ này chính là ‘trí nhớ đột nhiên xuất hiện trong đầu’ mà ngươi nói?” Tilly hỏi.
“Đúng vậy.” Roland nghiêm túc nói: “Ta biết rõ chuyện này khó mà làm cho người ta tin được nhưng sự thật đúng là như thế... ta may mắn tránh thoát được thủ hạ của tam tỷ ám sát, tỉnh lại sau khi hôn mê thì hiểu được mấy thứ này. Nếu như gặp Anna là nguyên nhân khiến cho thay đổi, như vậy nội dung trong trí nhớ chính là trợ lực cho ta thay đổi hiện trạng bây giờ.”
Là phù thủy? Tilly thầm nghĩ, khả năng thay thế và khống chế cũng không lớn, Sylvia đã chứng thực điều ấy, năng lực của phù thủy ở Hội Cộng Trợ cũng không phải thần bí, mỗi ngày họ đều phải luyện tập chuyên môn, không có năng lực của ai thuộc về hai phạm trù này, ngay cả gần giống như vậy cũng không có.
Thứ duy nhất chính là chiếm đoạt, nàng không loại trừ có một loại năng lực như vậy, có thể thông qua xâm chiếm thân thể mà lấy được tư tưởng của đối phương. Nhưng suy đoán này cũng không thực tế, dù Roland Wimbledon có không được phụ thân thích thì cũng là vương tử của Greyfort. Thần Phạt Chi Thạch cũng không phải là thứ hiếm lạ với hắn, bên cạnh cũng có kỵ sĩ với thân vệ bảo vệ, không thể nào để cho một phù thủy không có năng lực ẩn nấp tiếp cận hắn dễ dàng như vậy được.
Hơn nữa, dù cho có phù thủy như vậy thì sao có thể hiểu được nhiều thứ như vậy được? Khi còn bé, nàng đọc hết tàng thư quán ở hoàng cung, cũng được vài vị đạo sư cung đình tóc bạc trắng, học rộng tài cao dạy bảo, nhưng cho dù là bọn họ thì cũng chưa bao giờ nói ra tri thức liên quan đến chuyện lợi dụng hơi nước và bột tuyết để thay thế sức kéo súc vật và đao kiếm.
Xem ra, học thức ly kỳ và tao ngộ ly kỳ cũng có chút tương xứng.
“Người làm sao để chứng minh ngươi chính là Roland Wimbledon mà không phải là ‘trí nhớ đột nhiên xuất hiện’ đó?”
Tilly biết câu hỏi này hỏi có chút vô lễ, nếu đổi lại tứ vương tử trước kia thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng hất bàn rời đi.
“Bởi vì ta vẫn nhớ rõ những chuyện xảy ra trong cung đình.” Giọng điệu đối phương vẫn bình thản: “Ta cảm thấy để xác định bản chất của một người thì quan trọng là nằm ở trí nhớ độc nhất vô nhị. Nếu có một phù thủy biến thành giống hệt như ngươi, nhưng trí nhớ không giống thì bản chất nàng vẫn là một người khác. Ta có thêm rất nhiều trí nhớ kỳ quái, cũng không nhớ rõ những trí nhớ này đến từ phương nào. Mà vẻ mặt ngươi khóc khi bị ta ném lên đám vụn thủy tinh vỡ, cho tới bây giờ nó vẫn rõ mồn một trước mắt, cho nên, đây là chứng minh.” Hắn dừng một chút: “Đương nhiên... ta vẫn chưa có xin lỗi ngươi, hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn.”
Tilly trầm mặc không nói, Roland trước mắt ăn mặc sạch sẽ, thần thái thành khẩn, giống như là đang kể ra một sự thật bất di bất dịch. Rất rõ ràng, cho dù là nhìn từ khía cạnh nào thì hắn cũng tốt hơn vị vương tử ăn chơi trước kia rất nhiều, nhưng trong lòng mình vẫn còn nghi ngờ.
“Đúng là... khó mà tin được.”
“Chuyện này rất bình thường.” Roland như nhìn thấu được ý nghĩ của nàng: “Rất nhiều chuyện khi không có tự mình trải qua thì đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ta cũng vậy, ta không ngờ muội muội của ta lại thức tỉnh thành một phù thủy, cũng giấu diếm được tất cả mọi người trong vương cung. Nhưng mà... giống như ta nói lúc nãy, mùa đông năm nay còn rất dài, chúng ta có thể từ từ hiểu rõ.”
Đại khái thì phương pháp này cũng là phương pháp thích hợp nhất để giải quyết tình trạng trước mắt, Tilly gật gật đầu: “Như vậy, mấy tháng tiếp theo... làm phiền ngươi.”
“Giao cho ta, ngươi sẽ thích nơi này.”
………………………………………………………………………………...