Sau khi Tilly rời khỏi văn phòng, Roland thở dài một hơi.
Hiển nhiên bình tĩnh bịa chuyện trước mặt một người thông minh là một chuyện áp lực cực lớn, đặc biệt là còn phải giữ thái độ thành khẩn. Cũng may báo cáo của Nightingale khiến cho hắn lấy được cơ hội thở dốc, toàn bộ phù thủy ở Đảo Trầm Thụy đã trở lại thành bảo, Roland nhân cơ hội chấm dứt lần nói chuyện này.
“Thấy sao, đối mặt với muội muội phù thủy của mình, có phải có cảm giác đặc biệt hay không?” Nightingale xoay người ngồi lên bàn, từ trên cao nhìn xuống vương tử.
Hắn liếc mắt, tức giận nói: “Áp lực lớn có được tính là cảm giác đặc biệt không?
“Ta còn tưởng rằng là một buổi gặp gỡ vô cùng cảm động.” Nàng bĩu môi.
“Quan hệ giữa ta với nàng cũng không tốt.” Roland thở dài: “Khi còn ở hoàng cung thì ta thường khi dễ nàng, sau khi lớn lên thì không khác gì người xa lạ, nàng có thể đến đây đã là niềm vui bất ngờ rồi.”
“A?” Nàng ý vị thâm trường nói: “Ngươi rất ít khi ở một mình với phù thủy lạ, ta thấy ngươi rất tin tưởng nàng.”
Đó là vì không muốn cho ngươi thấy dáng vẻ khi ta nói dối, Roland không có trả lời, rót đầy ly trà của mình, dựa ghế chậm rãi nhấp một hớp.
“Tóm lại... từ nay về sau ngươi sẽ rõ.”
Nightingale đưa thay sờ sờ môi của hắn: “Ngươi sẽ nói hết cho ta biết, đúng không?”
“... Ừ.”
“Ta chấp nhận lời hứa này.” Nàng cười khẽ nói, sau đó biến mất trước mặt Roland.
Roland dựa lưng vào ghế ngồi, nhớ lại toàn bộ quá trình nói chuyện, suy nghĩ về những sai sót có thể xuất hiện, đây cũng là lời giải thích hợp lý nhất. Kinh nghiệm làm việc nhiều năm nói cho hắn biết, nói dối càng nhiều thì càng khó mà suy tính, cho nên phải cố ý giấu dốt, nói là bất ngờ tìm được sách cổ hoặc là ẩn sĩ dạy bảo, nếu nói như vậy, chỉ cần tiếp tục hỏi thăm nữa thì sẽ rất khó tự bào chữa. Ngoại trừ là muội muội của mình thì đối phương còn là lãnh tụ của tổ chức phù thủy, trước khi hai bên hình thành mối quan hệ minh hữu ổn định thì bất cứ lời nói dối nào bị vạch trần cũng sẽ là một đòn đả kích nghiêm trọng với sự tín nhiệm.
Cho nên hắn chọn nói thật về những chi tiết có thể bị vạch trần, còn những tri thức thì hắn đổ hết cho ký ức đột nhiên xuất hiện, mặc dù cái này nghe rất không thể tưởng tượng nổi nhưng so với chuyện càng không thể tưởng tượng nổi như xuyên việt thì nó không có nhiều ảnh hưởng xấu, hơn nữa không thể chứng minh nó là giả. Nếu là người sau, liệu nàng có chấp nhận một vị khách hoàn toàn xa lạ đến từ một thế giới khác hay không cũng khó mà nói được.
Chỉ cần mình làm theo thân phận tứ vương tử của Greyfort, ai cũng không thể phủ nhận. Mà hẳn là thứ nàng muốn cũng chỉ là nghe chính miệng mình giải thích. Trong lòng Roland biết, một lãnh tụ vĩ đại sẽ không níu giữ quá khứ mãi, dắt tay cùng ăn mới là chuyện quan trọng nhất. Mùa đông này có thể để cho nàng nhìn thấy tiềm lực rộng lớn của Tây cảnh và thành ý hợp tác với mình, như vậy xem như là một lần gặp mặt thành công, còn quan hệ giữa hai bên thì sau này còn có nhiều thời gian để cứu vãn.
Đến tối, sảnh lớn của thành bảo cử hành một buổi tiệc long trọng.
Bò bít tết tiêu, trứng tươi và bánh mì trắng thì không nói, các loại rượu đế, nấm Birdsnout tươi ngon, bánh bao hấp với kem ly cũng góp mặt, tăng hương vị của thức ăn lên tới một cấp bậc hoàn toàn mới, đồng thời trên bàn ăn xuất hiện nhiều loại thịt nguội, một phần thức ăn nhỏ được rưới đậm nước sốt đựng trong một chiếc đĩa sứ to mang tới hiệu quả thị giác rất tốt, vừa nhìn thì khiến cho người ta muốn ăn.
Dưới sự náo nhiệt của rượu và ánh nến, tiệc tối kết thúc trong bầu không khí hòa hợp.
Kế tiếp mới là buổi hộp đàm chính thức.
Trong phòng tiếp khách, lò sưởi cháy rực, Roland và thành viên của Liên Minh Phù Thủy ngồi ở một bên bàn dài, Tilly và phù thủy của Đảo Trầm Thụy ngồi đối diện, vì thân phận của Macy khá mẫn cảm nên dứt khoát hóa thành hình dạng bồ câu ngồi xổm trên đèn treo trên đỉnh đầu.
Tilly lên tiếng nói chuyện trước: “Lần này ta đến, ngoại trừ muốn giúp Biên Thùy Trấn ngăn cản tà thú xâm lấn ra thì còn định đón năm phù thủy đã phái đến về.” Nàng nói sơ về tình hình gần đây của Đảo Trầm Thụy: “Mùa xuân năm sau, Vịnh Silver Moon sẽ đưa một đám người bình thường vào trong đảo, nhà ở và đồ ăn cần Lian và Honey giải quyết.”
Roland biết vậy nên nhức đầu, chống đỡ tà thú thì dựa vào Đệ Nhất Quân cũng có thể làm được, ngoại trừ loại hỗn hợp mạnh mẽ linh hoạt ra thì gần như không cần phù thủy ra tay. Nhưng ở phương diện xây dựng, tác dụng của phù thủy là không thể thay thế, bây giờ bến cảng và núi vẫn chưa được khai thông, ụ tàu chỉ xây dựng được một nửa, hắn còn muốn chế tạo thêm hầm trú ẩn: “Có thể kéo dài thêm nửa tháng không?”
“Ta rất muốn đồng ý nhưng mà tình huống có biến.” Tilly bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Mũi biển phía nam xuất hiện quỷ nước biến dị, ngươi có thể xem nó là một loại tà thú loại cá. Ta nghi ngờ có liên quan đến việc tà nguyệt đến sớm, tương truyền tà nguyệt càng kéo dài thì tà thú càng hung hãn đáng sợ, cho nên bọn họ lên đường sớm một chút mới an toàn.”
“Họ cũng không thích hợp chiến đấu.”
“Ta biết, cho nên Zephyr sẽ theo hộ tống thuyền, năng lực của nàng đối phó kẻ địch có trí lực rất thấp rất hữu hiệu, hơn nữa chúng ta cũng không có ý định về theo đường cũ mà sẽ dọc theo đường ven biển đi về phía bắc, đến cảng Greenwater rồi sẽ đi con đường thương mại bình thường, an toàn đến Đảo Trầm Thụy. Căn cứ tin tức mà chim đưa tin truyền đến thì tuyến đường nối Fiordland và vương quốc không có tà thú xuất hiện.”
Roland vẫn cố gắng thuyết phục: “Ách... ngoại trừ Lian và Honey ra, ba người khác có thể ở lại hay không? Giáo dục tiểu học vừa mới tiến hành được một nửa, bây giờ đi thì tương đương với bỏ dở nửa chừng...”
“Phụt.” Tilly nhịn không được cười ra tiếng: “Xem ra ngươi rất là vừa ý họ.”
“...” Hắn nhất thời không biết nên đáp lại những lời này như thế nào.
“Ta muốn hỏi, ngươi lợi dụng năng lực của Candlelight và Evelyn như thế nào?”
“Cố hóa các bộ phận kim loại và cất rượu, người trước có thể khiến cho hiệu suất vận hành của máy cơ khí đề cao rất nhiều, người sau sao...” Roland dừng lại một chút: “Rượu là thứ rất không tệ, ngoại trừ uống ra thì còn rất nhiều công dụng.”
“Mà các nàng ở Đảo Trầm Thụy thì luôn lo lắng năng lực của mình không có chỗ dùng, còn thường xuyên...” Tilly không có nói hết, nhưng Roland suy đoán hẳn là bị kì thị, giống như những gì mà Mystery Moon đã gặp khi ở Hội Cộng Trợ: “Nghe ngươi nói giúp cho họ như vậy ta rất vui mừng, quả nhiên mỗi một vị phù thủy đều có được tác dụng độc nhất vô nhị, năng lực cũng không phải là hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.” Nàng quay qua nhìn mấy người Evelyn: “Các ngươi nghĩ sao?”
“Ta muốn đi theo ngài, đại nhân Tilly.” Sylvia nói.
“Ta...” Candlelight sờ đầu: “Ở đâu cũng được.”
“Đại nhân Tilly, nếu như ngài cần ta thì ta sẽ về Đảo Trầm Thụy.” Evelyn trầm mặc một lát mới đáp: “Trừ cái đó ra, ta muốn tiếp tục ở lại Biên Thùy Trấn. Ta... còn có rất nhiều thứ muốn học với Scroll.”
“Không cần căng thẳng như thế, ta không ép các ngươi chọn đi hay ở, đây không phải là chuyện chọn một trong hai.” Tilly lắc đầu cười nói: “Ta chỉ muốn biết về tình huống của các ngươi khi sống ở thị trấn thôi. Các ngươi có thể về Đảo Trầm Thụy bất cứ lần nữa, Lian và Honey cũng không phải là đi rồi sẽ không về nữa, thậm chí ta còn muốn mời phù thủy của Biên Thùy Trấn đến thăm Đảo Trầm Thụy. Hy vọng thông qua cố gắng của chúng ta, sau này cho dù là đất bắc hay Nam cảnh, các phù thủy đều có thể ở lại. Ngươi cảm thấy ta nói đúng không? Ca ca.”
Roland nao nao, đây là lần đầu tiên hắn nghe đối phương công khai gọi mình như vậy, dù cho tăng thêm trí nhớ của tứ vương tử thì đó cũng là chuyện hơn mười năm trước. Hắn nở một nụ cười, gật gật đầu: “Sẽ có một ngày như vậy.”
………………………………………………………………………………...