Sau khi bàn xong chuyện này, Roland hắng giọng, đổi thành giọng điệu nghiêm túc nói: “Kế tiếp là ma quỷ và tin tức của di tích.”
Hắn nói lại tình huống mà Biên Thùy Trấn phát hiện ở sau núi tuyết và trong rừng rậm Dodge cho Tilly nghe: “Ta vốn định phái phù thủy và binh sĩ của Đệ Nhất Quân mang người bị nhốt trong di tích về thị trấn, nhưng trận tuyết lớn đến sớm hơn một tháng này làm cho kế hoạch rối loạn.”
“Rõ ràng đại quân ma quỷ trong truyền thuyết gần trong gang tấc, di tích hơn bốn trăm năm trước vẫn còn có người tồn tại...” Tilly kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: “Ta bắt đầu có chút tin tưởng những gì ngươi nói với ta...”
Anna nghiêng đầu nhìn Roland, người sau ho khan hai tiếng: “Căn cứ cảnh tượng quan sát được ở hiện trường và phản ứng của đối phương thì hẳn là ma quỷ đã chiếm đóng sau núi tuyết rất nhiều năm. Ta suy đoán, chúng nó bị hạn chế trong phạm vi của sương đỏ, không thể tiếp tục mở rộng ra vương quốc đại lục, bởi vậy tạm thời sẽ không tạo thành uy hiếp cho Biên Thùy Trấn. Trong hai năm nữa, ta sẽ thành lập nên chốt canh vùng duyên hải, giám sát hướng đi của chúng nó.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Tiếp theo là người bị phong ấn trong di tích, rất có thể nàng biết được sự thật Thánh Thành Taqira và giáo hội bị thua.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Tilly nhắm mắt lại suy tư: “Có cách nào không đi đường bộ, trực tiếp bay qua đó từ trên không trung không? Ashes nói, ngươi có một loại công cụ bay, sau khi thổi đầy khinh khí thì có thể chở người ta bay lên.”
“Ngươi muốn mang nàng ra khỏi di tích trong lúc tà nguyệt diễn ra?” Roland cau mày nói: “Khinh khí cầu The Looking có thể chở mười người, hoặc có thể làm lớn hơn, mở rộng nhân số lên mười lăm người, nhưng mà cho dù làm như thế nào thì cũng không thể mang theo binh sĩ của Đệ Nhất Quân được. Nếu như gặp được ma quỷ thì có lẽ phù thủy sẽ gặp gặp thương vong, lại thêm chỗ nào cũng có tà thú... như vậy quá nguy hiểm.”
“Nếu như chỉ dựa vào Hội Cộng Trợ thì đúng là rất nguy hiểm.” Tilly gật gật đầu: “Nhưng bây giờ có Shavi và Ashes, mức độ nguy hiểm cũng đã hạ thấp rất nhiều. Theo ngươi nói, trước mắt phương thức công kích chủ yếu của ma quỷ là quăng mâu từ cự ly xa, đồng thời đánh cận thân với sắc mặt vượt xa người bình thường. Phương diện này, lá chắn vô hình của Shavi có thể chặn được mấy lần quăng mâu, Ashes thì có thể áp chế kẻ địch trong chiến đấu ở ở khoảng cách gần. Bây giờ Tà Ma Chi Nguyệt mới bắt đầu, lực lượng của tà thú cũng không mạnh mẽ, nếu như muốn đi di tích thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.”
Roland có chút do dự, lần trước chiến đấu với ma quỷ, đã bị thiệt thòi khi không chiến, nghĩ đến lần này lại phải bay qua đó thì hắn lập tức thấy không yên tâm lắm. Nhưng mà Tilly nói cũng có lý, Ma Lực Chi Nhãn của Sylvia có thể cam đoan phát hiện kẻ địch sớm, chỉ cần khinh khí cầu giữ độ cao mười đến mười lăm mét, cũng chính là bay sát ngọn cây thì hoàn toàn có thể đáp xuống đất trước khi kẻ địch tới. Kế tiếp với năng lực công kích mạnh mẽ của Nightingale và Ashes thì hoàn toàn có thể nghiền nát một tiểu đội chừng mười con ma quỷ. Dù cho có cá lọt lưới thì song trọng hộ thuẫn của Shavi và Anna cũng có thể cam đoan đội ngũ an toàn.
Hắn trầm ngâm một lát: “Ngươi xác định muốn đi?”
“Ta cảm thấy có lẽ đây là một cơ hội phá giải bí ẩn.” Tilly thản nhiên nói: “Năm nay tà nguyệt đến sớm, biển nam xuất hiện tà thú, hai sự kiện này khiến cho ta có dự cảm không tốt.”
Roland hơi rùng mình, cảm giác này hắn cũng có, khả năng tà nguyệt là hiện tượng thời tiết bất thường do khí hậu thay đổi tạo thành không lớn, hắn mơ hồ cảm thấy những chuyện này có liên quan đến ma quỷ và giáo hội.
“Như vậy đội ngũ thì sao?”
“Phù thủy ở Biên Thùy Trấn ta không biết rõ, nhưng mà bên ta thì ta sẽ tự chuẩn bị.” Tilly không chút do dự nói.
...
Dưới vô số bông tuyết trong bầu trời xám xịt, Mael và Tafron chậm rãi leo lên tường thành Hermes vừa trải qua một trận đại chiến.
Máu tươi ấm áp màu đen chảy dưới chân, biến tuyết đọng trắng noãn thành nước máu sền sệt, cũng may số máu này là chảy từ trên người kẻ địch ra, mấy trăm quân thần phạt đang đứng thẳng tắp ở đầu tường, đợi tà thú phát động đợt tấn công tiếp theo.
“Chủ giáo đại nhân!” Võ sĩ của quân thẩm phán đang hỗ trợ quân thần phạt tác chiến nắm tay hành lễ, đa số mọi người trên mặt vẫn còn vẻ non nớt, trong ánh mắt có sợ hãi lần kích động.
“Bọn họ vẫn còn là một đám nhóc.” Đi đến một chỗ đất trống, Tafron nhìn về phía khu vực hoang nguyên, than thở: “Khi ta bằng tuổi bọn họ thì vẫn ở trong khu xay bột xay bột mì cho các quý tộc.”
“Quân thần phạt phải ưu tiên bảo vệ Thánh Thành mới, ta chỉ có thể giao dư nghiệt còn đang ngoan cố chống cự của thành Wolfheart cho quân thẩm phán có nhiều kinh nghiệm quét sạch, mà những người này đều là tín đồ vừa mới lên chức không lâu, trước giờ chưa từng lên chiến trường.” Mael bất đắc dĩ nói: “Trận tuyết này đến quá sớm.”
Tafron do dự: “Trong Thánh Thư cũng không có ghi lại tình huống như vậy.”
“Thánh Thư do giáo hoàng sáng tác, có sai sót cũng không tránh được.” Chủ giáo dựa vào bức tường lạnh như băng, quan sát sườn đồi chất đầy thi thể phía dưới, tà thú bình thường hoàn toàn không bò lên tường thành cao như vậy được, toàn bộ tà thú có thể uy hiếp được Thánh Thành đều là loại hỗn hợp: “Chỉ cần phương hướng nó chỉ ra không sai là được. Từ thú man hoang xuất hiện năm trước thì có thể suy đoán, thời gian của chúng ta còn lại chừng mười năm nữa thôi.”
“Dùng hai năm thống nhất bốn vương quốc lớn, sau đó tốn tám năm tích góp từng tí quân thần phạt, đến lúc đó, giáo hội có thể có được một đội ngũ lớn hơn vạn người.” Hắn nói tiếp: “Lợi dụng tường thành chắc chắn của Hermes và địa thế, chúng ta có thể thủ vững trên vùng cao nguyên này, cho đến khi thực lực mạnh hơn kẻ địch.”
“Ta già rồi, chỉ sợ là không nhìn được thời khắc đó.”
“Không có liên quan gì đến tuổi, đại nhân Tafron.” Mael an ủi: “Rất nhiều người đều không thể chứng kiến được thời khắc đó, giống như Allen, Stone, Lickey...”
“Còn Heather nữa.” Tafron bổ sung.
“Không sai, còn Heather.” Hắn gật gật đầu: “Nhưng cho dù như thế nào thì đều có kẻ đến sau kế thừa sứ mạng của chúng ta, tiếp tục đi tới đích.”
“Không cần phải nói mấy câu ủ rũ như thế.” Ông lão lắc đầu cười nói: “Đúng rồi, hiệu quả của công thức bột tuyết mà Angela lấy được như thế nào? Bí Điện có tiến hành thử nghiệm nó không?”
“Thứ dùng để đối phó người bình thường không có tác dụng lớn với giáo hội.” Mael khinh thường nói: “Có lẽ bột tuyết có thể dùng để thanh lý đàn tà thú, nhưng kẻ địch chính thức của chúng ta là ma quỷ tới từ vực sâu. Tính sát thương của nó trong khu vực đất bằng đã giảm xuống nhiều, muốn cho uy lực lớn đến mức có thể chấn thương ma quỷ mặc trọng giáp thì thể tích phải cực kỳ lớn, ngoại trừ quân thần phạt ra thì không ai có thể ném một bao bột tuyết lớn bằng nửa người ra ngoài.”
“Thật không... đúng là đáng tiếc.”
“Muốn chiến thắng ma quỷ thì không có bất kỳ khả năng đầu cơ trục lợi nào.” Mael gằn từng tiếng: “Chỉ có chính diện đánh bại chúng nó, chúng ta mới có thể sống sót.”
Đúng lúc này, tháp canh trên tường thành hơi nghiêng vang lên từng tiếng kèn dài.
Một tiếng ‘ô’, đại biểu cho tà thú đột kích.
“Về giáo đường lớn đi, chỗ này lại sắp chiến đấu.”
“Ừ.” Tafron gật gật đầu, vừa mới xoay người thì kèn lại vang lên.
Ô--- ô---
Hai tiếng ‘ô, có nghĩa là trong bầy ta thú có rất nhiều tà thú hỗn hợp, trong lòng Mael run lên, không hề nghi ngờ, tiếp theo, quân thần phạt sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến.
Nhưng mà... tại sao phải nhanh như vậy? Bây giờ mới là tháng đầu tiên của tà nguyệt.
Nhưng mà, tiếng vọng của kèn còn chưa chấm dứt thì tiếng kèn thứ ba lại vang lên, tiếng vang nặng nề mà kéo dài như là từng tiếng sấm nổ, vang vọng trên không Hermes, kéo dài không tan.
Ô--- ô--- ô ---
Mael gần như là không thể tin được vào lỗ tai của mình, hắn quay qua nhìn Tafron, đối phương cũng trưng vẻ mặt khiếp sợ ra nhìn mình, ba tiếng kèn đại biểu cho tình huống cực kỳ khẩn cấp, Thánh Thành mới nguy cơ sớm tối! Ngay cả lần trước khi tà thú đột nhập bên ngoài giáo đường lớn thì kèn cũng không có vang lên nhiều như vậy.
Rốt cuộc là lính canh nhìn thấy cái gì?
Mael nhanh chóng thấy được câu trả lời.
Chỉ thấy trong bầy tà thú như thủy triều màu đen vọt tới, có hai con quái vật có hình thể vô cùng mạnh mẽ, chúng nó có bốn cái răng nanh lớn, bốn chân hai tay, da lông trên người đen kịt, chỉ một cái chân thì đã to bằng thân thể loại sói hỗn hợp, từ xa nhìn lại, cự thú giống như là một tòa thành di động, mỗi một bước đều để lại một dấu chân thật sâu trên vùng bình nguyên bị băng tuyết vĩnh viễn bao phủ này. Tà thú đi theo xung quanh không kịp lảng tránh thì cũng sẽ bị nó giẫm vào trong lòng đất, biến thành một bãi bùn nhão trộn lẫn với máu thịt.
Trong Thánh Thư ghi lại, nó có nhiều cái tên Kẻ Báo Tử, Địa Ngục Cụ Thú, Răng nanh của ma quỷ... nhưng thứ khiến cho Mael cảm thấy sợ hãi không phải là bề ngoài khiến cho người ta sợ hãi của nó mà là ý nghĩa của nó khi xuất hiện.
Tại sao? Trong lòng hắn bị một ý nghĩ đáng sợ hoàn toàn chiếm lấy, tại sao quái vật mà Thánh Thư tiên đoán là nó sẽ xuất hiện trước năm năm, trước khi tai nạn xuất hiện lại xuất hiện ở Hermes trong lúc này chứ?
………………………………………………………………………………...