Hôm sau, Roland tiễn biệt Lian và Honey ở hậu hoa viên của thành bảo.
Tuy không ngờ hai người lại rời đi nhanh như vậy nhưng nghe nói The Pretty Beauty còn đang neo chờ ở khu vực nước cạn thì hắn quyết định không kéo dài nữa, làm như vậy ít nhất có thể cho thấy mình rộng lượng, cũng sẽ không khiến cho Tilly cảm thấy khó xử. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, đối phương có thể phái phù thủy có năng lực quan trọng đến Biên Thùy Trấn trong khi Đảo Trầm Thụy cũng cần xây dựng với quy mô lớn thì cũng đã đủ thành ý rồi, nếu như vậy thì hắn cũng không nên hà khắc quá.
Miễn cho bọn họ lặn lội đường xa trong đống tuyết, Anna và Wendy đưa họ lên thuyền, nếu dùng The Looking chở đi thì chỉ cần nửa canh giờ là có thể đến khu vực nước cạn.
“Cảm ơn ngài đã chăm sóc mấy tháng nay.” Hai người khom người với Roland, nói.
“Ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng.” Roland cười cười: “Các ngươi đã cống hiến rất nhiều cho công cuộc xây dựng Biên Thùy Trấn, ta có hai món quà muốn tặng cho các ngươi.”
“Quà, quà?” Lian hơi sững sờ, gò má ửng đỏ.
Honey sờ lên lồng ngực của mình, quay qua nhìn Lian, hưng phấn hỏi: “Chúng ta cũng có thể có sao?”
Roland cầm lấy hai cái gói lớn từ tay Nightingale, đưa cho hai người, nói: “Ừ, đều có.”
Honey không thể chờ đợi được, mở ra, rút một cái khăn quàng trắng dài ra: “Ủa, đây là cái gì, không phải áo ngực sao?”
“Khụ khụ, đây là khăn quàng cổ.” Hắn đi lên cầm khăn quàng được làm từ bông vải lên, quấn vài vòng quanh cổ nàng: “Như vậy thì sẽ không sợ gió lạnh và bông tuyết rơi vào trong cổ. Quấn dày một chút thì còn có thể che được lỗ tai.”
“A... thật là ấm áp.” Người sau trưng ra vẻ mặt thỏa mãn, hét lên.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mặt Lian trở nên đỏ hơn.
“Trong đó còn có thứ gì.” Honey vuốt vuốt khăn quàng cổ trong chốc lát, lại móc một khối vuông từ trong gói ra: “Điện hạ, đây cũng là quà sao?”
“Không sai, mở ra xem xem.”
“Oa, thật sáng!” Nàng giơ hộp sắt lên, cao hứng bừng bừng nói: “Lian, ngươi xem, có thể nhìn rõ được hình dáng của mình!”
Đó là một cái gương nhỏ được khảm vào trong hộp gỗ, cũng là một trong số những thương phẩm bán ở chợ. Với kinh nghiệm cuộc sống của Roland, chỉ cần là phụ nữ thì không có ai chống cự được thứ sáng lóng lánh này.
Tiếng hô của Honey hấp dẫn sự chú ý của những phù thủy khác, không lâu sau, phù thủy của Đảo Trầm Thụy đã vây kín lại, dùng kính trang điểm nhìn dáng vẻ của mình, không kiềm được sự hâm mộ và yêu thích, dù sao loại kính thủy tinh do Soria phủ một lớp phủ lên tạo thành có tính phản quang và hiển thị tốt hơn gương bạc nhiều, điều này cũng làm cho Roland thấy được một cách mua chuột mới.
Sau khi tặng qua xong, kinh khủng cũng được thổi căng. Hai người leo lên giỏ treo, vẫy tay từ biệt Roland và các phù thủy. Cơ thể thấy, họ có chút lưu luyến không rời khi phải rời khỏi thị trấn.
“Không thể không nói, ở đây đúng là một nơi tốt.” Tilly đi đến bên cạnh hắn, nói khẽ: “Hệ thống cung cấp nước thuận tiện, nhà ở thoải mái, rất khó tin tưởng ngươi có thể cải tạo một vùng đất nghèo khó thành dáng vẻ như bây giờ chỉ trong một năm ngắn ngủi.”
“Ngươi hối hận?”
“Ý ngươi muốn nói là phái phù thủy đến thị trấn?” Nàng cười nói: “Không, nếu như có thể để cho họ sống tốt hơn thì sao ta có thể hối hận được. Đừng quên, ta cũng là một phù thủy.”
Trong vườn hoa trắng muốt, nụ cười của Tilly giống như là bông tuyết tinh khiết, xinh đẹp không tỳ vết. Nếu như đời sau có một muội muội như vậy, dẫn ra ngoài thì tỷ lệ hấp dẫn sự chú ý tuyệt đối là một trăm phần trăm. Nhưng trong lòng Roland biết rõ, so với thân phận muội muội này, quan hệ của nàng với mình giống như là hợp tác hơn, một minh hữu tự nhiên. Theo quyết định ngày hôm qua của nàng cũng có thể nhìn ra được, vì đối phó uy hiếp, thậm chí nàng còn dám đi vào hiểm địa.
“Ngươi muốn đến chỗ nguy hiểm như vậy thật sao?” Roland hỏi: “Mặc dù là phù thủy siêu phàm, nhưng mà năng lực của ngươi cũng không thích hợp để chiến đấu?”
“Yên tâm, ta cũng không phải là hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình.” Tilly duỗi hai tay ra, lộ ra đồ trang sức trên tay cho vương tử thấy, trên ngón vô danh tay trái của nàng có đeo một chiếc nhẫn thủy tinh màu lam, tay phải thì có một găng tay trắng, mặt sau găng tay khảm một viên bảo thạch hồng. Nói thật, kiểu phối hợp này nhìn rất là dị, cách ăn mặc không đối xứng quả là giống như phong cách ăn mặc lộn xộn trên truyền hình đời sau. Hôm qua hắn đã rất tò mò với chuyện này rồi, nhưng mà vì lễ phép nên không có mở miệng hỏi thăm.
“Đây là ma thạch, là mấy viên đá kỳ lạ lấy được từ di tích viễn cổ.” Nàng giải thích: “Rót ma lực vào thì có thể thi triển ra những năng lực không giống nhau, ví dụ như chiếc nhẫn này, nó có thể để cho ta bay tự do giống như Lightning.”
Nói xong, nàng như là muốn chứng minh những gì mình nói, hai chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng giữa không trung như không có sức nặng, cảnh tượng này khiến cho Roland lại càng hoảng sợ.
Năng lực lại có thể thay đổi thông qua một viên đá?
Hắn nhanh chóng nhận ra thứ này có ý nghĩa trọng đại.
Nếu như có thể chế tạo năng lực với số lượng lớn, hiệu suất làm việc của phù thủy sẽ tăng lên rất nhiều, ví dụ như Lian, nếu như Liên Minh Phù Thủy đều có được một viên ma thạch có thể mô phỏng năng lực của Lian, chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành xây dựng khu cư trú tạm thời.
Sau khi Tilly hạ xuống, chỉ tay phải vào một chỗ đất trống, chỉ thấy một tia chớp sáng ngời bắn từ đầu ngón tay nàng ra, đánh cho mặt tuyết đọng dày đến mắt cá chân thủng một lỗ bằng miệng chén, để lộ lớp đất đen sì phía dưới ra.
“Cho nên ngươi có thể đồng thời có được hai loại năng lực?” Roland kinh ngạc nói.
“Không được.” Tilly lắc đầu: “Ma thạch chỉ cho phép một loại năng lực xuất hiện trong phạm vi nhất định, nếu như ta đồng thời rót ma lực vào hai viên đá, như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết.” Sau đó nàng cười cười: “Vốn ta cũng không định tiết lộ tin tức này cho ngươi sớm như vậy, nhưng sau khi buổi hội đàm tối hôm qua kết thúc, ta nghĩ có lẽ mình đã hiểu lầm ngươi... ngươi có thể thẳng thắn tiết lộ chuyện di tích cổ đại, ta cảm thấy rất vui... còn cảm thấy có lỗi.”
“Không sao, ta có thể hiểu được.”
“Đúng rồi, ta mới nhớ, áo ngực Honey nói lúc nãy là cái gì?”
Suýt chút nữa Roland bị sặc nước miếng: “Khụ khụ, ta cũng không rõ lắm... có lẽ ngươi có thể hỏi Sylvia hoặc Evelyn.”
“Được rồi.” Tilly nhún nhún vai: “Xem ra ngươi vẫn có thứ giấu ta.”
Vương tử nhất thời có chút dở khóc dở cười.
“Không nói chuyện này.” Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói: “Tối hôm qua ta luôn suy tư một vấn đề, nếu như những di tích này đều thuộc về giáo hội thì tại sao bọn họ muốn vứt bỏ toàn bộ ma thạch? Căn cứ kinh nghiệm của Ashes, rất có thể giáo hội đang nuôi dưỡng phù thủy dự trữ, những thứ này cũng có tác dụng quan trọng với bọn họ. Dù cho chạy trối chết trong trận đại chiến với ma quỷ, sau đó cố hết sức che giấu kết quả chiến tranh cũng không ảnh hưởng bọn họ tiếp tục vận dụng những viên đá này, hoàn toàn không thể giải thích rõ được.”
“Giáo hội không quan tâm chút tổn thất đó?” Roland nghĩ, nhưng mà hắn lại nhanh chóng bác bỏ quan điểm của mình: “Không đúng, hẳn là bọn họ không thể sản xuất loại ma thạch này với số lượng lớn, nếu không thì khi đuổi bắt Hội Cộng Trợ đang trốn chết thì bọn họ đã dùng tới nó rồi. Dù sao nếu như có thể bay thì đa số mọi người đều sẽ không thoát được sự đuổi bắt của giáo hội.”
"Đúng vậy, ta nhớ lại tất cả sách vở về giáo hội và thần linh trong tàng thư quán ở hoàng cung, phát hiện một chuyện rất kỳ quái... lịch sử về bọn họ không chỉ dừng lại ở hơn bốn trăm năm trước mà ngay cả lai lịch của thần linh cũng mơ hồ không rõ, không có danh hào hiển hách, không có truyền thuyết sử thi, ngoại trừ tuyên truyền nó không gì không làm được, không gì không biết ra thì không có nhiều chi tiết hơn. Ít nhất so với Tam Thần viễn cổ thì nó có vẻ hư vô mờ mịt hơn nhiều. Kết hợp cả hai lại với nhau, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.”
“Cái gì?” Roland rùng mình.
“Giáo hội giống như là đột nhiên xuất hiện vậy.”