Mael đứng trên đỉnh Tháp Thông Thiên, nhìn về phía thành Hermes bao phủ trong làn áo bạc ngoài cửa sổ.
Từ lần trước, khi một đám tà thú công kích Thánh Thành mới, băng nguyên tạm thời bình tĩnh trở lại, thế tuyết cũng giảm bớt không ít, cư dân thành phố nghênh đón nhàn hạ hiếm thấy.
Mấy ngày nay, lẽ ra nên là thời gian để chúc mừng, nhưng trong lòng Mael vẫn trống rỗng. Vì giết chết những tà thú loại hỗn hợp cực lớn đáng sợ đó, một đội võ sĩ quân thần phạt từ cửa hông xông ra ngoài tường thành, chính diện chống đỡ chúng nó. Cuối cùng mười chín người bị thương, hai người tử vong. Hai con cự thú bị cắt đứt tứ chi, nằm rạp trên mặt đất gầm thét thật lâu, cuối cùng thủ vệ từ trên tường thành ném mâu xuống giết chết bọn chúng. Nhưng mà so với tổn thất của quân thần phạt thì thứ làm cho hắn cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng chính là tiết điểm thời gian mà tà thú đại biểu.
Trầm mặc hồi lâu, hắn thở một hơi dài, ngồi xuống bên bàn, muốn lật Thánh Điển ra, xem kỹ lại lần nữa.
"Cho dù ngươi có lật nát nó thì kết quả cũng sẽ không có thay đổi gì." Tafron vừa lúc bưng hai ly đồ uống nóng đi vào sảnh hình khuyên, hắn đưa một ly tới trước mặt Mael: "Obas Llane miện hạ còn chưa chịu gặp ngươi?"
"Ta đã thỉnh cầu Bí Khu lần thứ ba, nhưng bên đó vẫn không có đáp lại." Mael lo lắng, nói: "Cũng không biết rốt cuộc miện hạ đang bận cái gì, ở thời khắc mấu chốt này —— "
"Không nên gấp gáp." Tafron ngắt lời hắn: "Chính ngươi cũng đã nói, Thánh Điển là người đầu tiên nhậm chức Giáo hoàng sáng tác ra, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai lầm, qua hơn bốn trăm năm, ai có thể cam đoan được mỗi một sự kiện đều là chính xác?”
"Nhưng mà cái này không giống." Đại chủ giáo lắc đầu: "Nếu như thời gian sai, đối với chúng ta sẽ là một trận tai hoạ ngập đầu! Bây giờ chúng ta đầu tư một lượng lớn lực lượng và tinh lực dùng để thống nhất vương quốc, vì để tập hợp lực lượng toàn bộ đại lục đi đối kháng ma quỷ, nhưng thời gian rút ngắn lại một nửa, chúng ta hoàn toàn không có cách nào góp nhặt nhiều quân thần phạt như vậy sau chiến tranh!"
"Yên tĩnh, Mael đại nhân." Chủ giáo già cười cười, hắn chậm rãi uống đồ uống nóng: "Sự thật đã xảy ra, răng nanh của Địa Ngục đã lộ ra trước mặt chúng ta, dù là ai cũng không thể nào thay đổi. Nhưng có lẽ chuyện này có hai nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?"
"Ngươi uống một hớp trước rồi ta nói." Hắn sờ râu nói.
Mael bưng ly lên, thoạt nhìn như là một ly sữa dê, đưa lên gần mùi thì có một mùi thơm tươi mát xông vào trong mũi: "Trong này có gì?"
"Hoa của cây Khoản Đông." Tafron nhếch khóe miệng lên: "Mặc dù ngươi không thể uống Aquadream nhưng uống cái này cũng không tệ lắm, ít nhất nó có thể giúp ngươi làm dịu tâm trạng căng thẳng, còn có tác dụng an thần trợ ngủ."
Mael uống cạn sữa dê, cảm giác nóng bỏng từ cuống họng truyền tới, mặc dù mùi thơm ngọt của sữa dê hòa tan tính kích thích của hoa Khoản Đông, nhưng đối với người không thường uống loại đồ uống này như hắn thì vẫn có chút không quen. Ho khan hai tiếng, hắn lau miệng: "Cho dù một ly Aquadream cũng không thể để ta chìm vào giấc ngủ bây giờ, giờ có thể nói rồi chứ?"
"Một khả năng là Giáo hoàng viết sai, đối với một ông lão thì thường sẽ hoa mắt váng đầu, trí nhớ sai, chuyện này ta hiểu rất rõ." Tafron nhún nhún vai.
"Khả năng không lớn." Mael nhíu mày nói: "Liên quan đến giáo hội bố cục và bố trí, thậm chí quyết định vận mệnh của nhân loại, chắc chắn hắn cực kỳ thận trọng viết ra những nội dung này. Điểm thứ hai thì sao?"
"Tình huống thứ hai chính là bởi vì một ít tình huống không biết dẫn đến tất cả đều thay đổi."
Đại chủ giáo chờ đợi chốc lát, thấy đối phương không có tiếp tục nói hết ý thì kinh ngạc nói: "Chỉ có nhiêu đó?"
"Chỉ có nhiêu đó." Hắn lập lại.
"Chuyện này. . . nói đùa gì thế, tất cả đều thay đổi? Cũng vì lý do như vậy, tất cả cố gắng của chúng ta đều sẽ trôi theo nước chảy! Tại sao ngươi có thể hời hợt —— "
"Mael đại nhân!" Tafron bỗng lên giọng: "Rốt cuộc thì ngươi đang cưỡng cầu cái gì, một con đường nhất định sẽ có thể đánh bại ma quỷ sao? Hay là người cảm thấy chỉ có ngươi mới muốn giữ vững Hermes, ngăn cản bước chân của ma quỷ ngoài băng nguyên?"
"..." Mael ngơ ngẩn.
"Mỗi một lần chiến đấu, ai cũng hi vọng có thể thắng được, nhưng cho đến bây giờ, ngay cả đối với bốn vương quốc lớn thì chúng ta cũng không phải mỗi chiến mỗi thắng, huống chi là ma quỷ đến từ Địa Ngục?" Hắn lớn tiếng nói: "Ngươi quên lời Giáo hoàng miện hạ dạy bảo rồi sao? Cưỡng cầu quá đáng và e sợ kết quả cũng không có khác nhau bao nhiêu, việc ngươi cần làm là chấp nhận sự thật, sau đó từng bước đi đến cuối cùng —— còn kết quả như thế nào thì không phải chúng ta có thể chi phối được."
E sợ... kết quả. Trong lòng Mael chấn động, hắn nói không sai, đúng là mình đang sợ, sợ hãi sau khi trở thành Giáo hoàng, mình không thể ngăn cản được bước chân của ma quỷ, cuối cùng khiến cho nhân loại chôn vùi trong tay mình.
"Trước đây ta đã từng giống như ngươi." Giọng Tafron bỗng chùn xuống: "Nhưng mà Heather chết khiến cho ta hiểu được, nhiều khi kết quả đều không thể dự đoán. Tà nguyệt đến sớm mà không có dấu hiệu nào, chúng ta vẫn dọn dẹp xong thành Woflheart trước khi tuyết rơi, giống như trong kế hoạch... nhưng Heather vẫn phải chết, phương thức chiến tranh cũng thay đổi. Ngay cả khi như vậy thì chúng ta vẫn tiếp tục đi tới đích." Hắn đứng dậy, thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Mael, đi ra ngoài sảnh: "Cho nên... cho dù là năm năm cũng được, mười năm cũng được, ngươi cũng nên kiên định không thay đổi, đi đến cuối cùng, không phải là vì con đường tất thắng mà là vì hoàn thành chức trách của mình, được kết quả không được như mong muốn."
Cửa sảnh đóng lại, Mael nhìn cái ly trống rỗng trước mặt, cả buổi nói không nên lời.
Hắn không thể không thừa nhận đối phương nói rất có đạo lý, nhưng khi phải gánh vác trách nhiệm này thì sao có thể không cảm thấy sợ hãi được?
Bỗng nhiên, một Chánh án đi tới: "Đại nhân Mael, Giáo hoàng miện hạ muốn gặp ngươi."
Rốt cuộc đã đến!
Hắn lập tức đứng dậy, vội vàng nói: "Mau dẫn ta đến Bí Khu."
...
Bí Khu nằm sâu trong lòng đất cao nguyên vẫn rét lạnh yên tĩnh như cũ.
Đi vào sảnh lớn Thánh Điện bí mật, Mael nao nao, hôm nay không có an bài nghi thức chuyển hoa, nhưng ngọn nến trong sảnh lại được thắp sáng toàn bộ, ánh lửa lít nha lít nhít như một sợi dây màu da cam thắt quanh sảnh lớn. Đèn treo trên đỉnh đầu giống như là thần quốc quần tinh hội tụ.
Obas Llane miện hạ ngồi trên bảo tọa, lẳng lặng nhìn hắn.
Mael cảm nhận được bầu không khí có cái gì đó không đúng, hắn dằn sự khó hiểu xuống đáy lòng, đi đến trước chỗ ngồi, quỳ mọp xuống đất, cái trán hơi chạm đất.
"Đứng lên đi, đứa nhỏ." Giọng Giáo hoàng vô cùng nhẹ nhàng, không tập trung chú ý thì rất khó nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Mael ngồi thẳng lên, nhìn thấy trên gương mặt đối phương tràn đầy già nua và mệt nhọc không thể ức chế được, giống như đã lâu không được nghỉ ngơi.
"Miện hạ, xin hãy giữ gìn sức khỏe."
"Không cần." Hắn cười cười, từng nếm nhăn sâu lập tức che kín gương mặt: "Ta sắp chết."
"Miện hạ, ngài không biết —— "
"Không, nghe ta nói, đứa nhỏ." Obas Llane cố hết sức ngắt lời chủ giáo: "Ta biết tình trạng thân thể mình, không hề nghi ngờ, đại nạn của ta sắp tới." Hắn dừng lại một lát, hít một hơi thật sâu: "Mục đích hôm nay gọi ngươi tới chính là vì truyền ngôi vị Giáo hoàng lại cho ngươi.”
………………………………………………………………………………...