Mael sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm ông lão trước mắt, muốn nhìn ra được thứu gì từ trong ánh mắt của đối phương.
Nhưng mà ánh mắt hắn đục ngầu.
Ánh mắt của hắn không còn thâm thúy khiếp người, có thể đâm thẳng lòng người như trước đây. Có lẽ hắn có được trí tuệ mà các đời Giáo hoàng truyền thụ xuống, lấy được tri thức từ Vạn Pháp Thánh Điển, nhưng... tất cả đều không đền bù được thời gian.
Miện hạ không phải đang nói đùa, Mael nhận ra được, con đường của hắn đã đến phần cuối.
Hốc mắt có chút mơ hồ.
Hắn lại quỳ xuống, cái trán chạm đất, mà lần này miện hạ không có gọi hắn dậy như thường ngày, chờ hắn hoàn thành toàn bộ động tác mới mở miệng nói: "Ngươi đi theo ta."
Vệ sĩ phục thị đỡ Giáo hoàng lên một chiếc xe đẩy, sau đó đẩy hắn đi đến cửa lớn Bí Khu. Mael theo sát phía sau, một đoàn người rời khỏi Thánh Điện bí mật, quẹo vào một địa đạo hẹp dài. Trên vách đá bóng loáng, mỗi mười bước thì có khảm một viên tinh thạch sáng lên, đưa mắt nhìn không thấy phần cuối.
Không biết đi được bao lâu, Mael mới rời khỏi thông đạo, ánh mắt rộng mở trong sáng, mặt đất dưới chân được lót những phiến đá bằng phẳng, có thể nhìn thấy vách tường có cạnh có góc và đèn treo ở trên đỉnh thiên hoa, hiển nhiên địa đào này kết nối với một tầng hầm.
"Chúng ta đang ở dưới mặt đất giáo đường lớn của Thánh Thành cũ." Đại khái là thấy hắn khó hiểu, Giáo hoàng chủ động nói: "Kết cấu của nơi này hoàn toàn nhất trí với giáo đường lớn, nhưng mà là do ta xây dựng, ta hay gọi nó là giáo đường bóng."
"Lòng đất giáo đường lớn?" Mael kinh ngạc nói: "Ta vẫn cho là chỗ đó hoàn toàn không có tầng hầm ngầm."
"Hoàn toàn chính xác là không có, bởi vì cả hai cũng không liền nhau." Obas Llane cười: "Chỉ có đi từ địa đạo dưới lòng đất của Bí Khu mới có thể tới đây. Nóc hầm làm từ phiến đá dày mấy trượng và đất sét, thủ đoạn bình thường hoàn toàn không thể đục xuyên."
"Tại sao... lại thiết kế như vậy?"
"Vì giữ bí mật, nhưng lại không đến mức triệt để vùi lấp bí mật." Hắn nói: "Bất kỳ một vị Giáo hoàng nào, trước khi kế vị thì đều phải đi vào giáo đường bóng, chứng kiến giáo hội thành lập, phát triển và lớn mạnh, đồng thời nhớ kỹ mục tiêu của giáo hội."
"Đánh bại ma quỷ." Mael nói.
Nhưng Obas Llane không gật đầu khẳng định, mà là than nhẹ một tiếng: "Không, đứa nhỏ, là vì lấy được thần mỉm cười."
Đại chủ giáo ngẩn người: "Cái gì?"
Giáo hoàng không tiếp tục đáp lại hắn mà chỉ huy vệ sĩ tiếp tục đi tới. Dựa theo bậc thang và độ dốc của đường đi thì có thể thấy, bọn họ đang leo lên trên. Không lâu sau, nhóm người đi tới một cái thính đường lớn, Mael căn cứ cấu tạo quen thuộc xung quanh, nhận ra nơi này là nhà nguyện của giáo đường bóng.
Cửa gỗ dày bị chậm rãi đẩy ra, phát ra tiếng vang kẹt kẹt. Tuy rằng nhìn như đã lâu Giáo hoàng không có để ý tới sảnh lớn này, nhưng hắn cũng không có ngửi được mùi tro bụi... hiển nhiên là có người liên tục quét dọn chỗ này.
"Bọn họ chỉ có thể đưa ta đến đây, tiếp theo do ngươi đẩy ta đi vào đi." Obas Llane nói.
"Vâng, thưa miện hạ." Mael đi lên, đẩy Giáo hoàng đi vào nhà nguyện, cửa gỗ sau lưng lại đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tia sáng từ bó đuốc. Bây giờ chỉ còn lại ánh sáng mềm mại từ tinh thạch màu vàng trong nhà nguyện chiếu ra —— giống như bố trí trong địa đạo, nó đều được khảm trên hai bên vách tường, nhưng mà khác biệt ở chỗ trên tinh thạch còn treo một bộ chân dung lớn, hắn nhớ hình như vị trí khung tranh lồng kính là chỗ cửa sổ của nhà nguyện lúc nãy.
Chân dung cơ bản giống nhau, đều là bán thân, bọn họ mặc áo bào hoa lệ, tinh thần phấn chấn, hai mắt có thần, giống như đang nhìn chằm chằm mỗi một người đi vào nhà nguyện. Mà Mael thình lình thấy được chân dung của Obas Llane miện hạ trong số đó —— trong tranh, hắn nhìn như người thật, mỉm cười nhìn mình. Loại cảm giác quỷ dị này khiến cho hắn không nhịn được rùng mình một cái, nổi da gà.
"A, ngươi thấy ta." Giáo hoàng cảm nhận được cảm xúc của đại chủ giáo thay đổi: "Bức tranh này ta hoàn thành từ nửa năm trước, khi đó ta còn chưa có già nua như bây giờ, vẽ ra ít nhất cũng đẹp mắt một chút. Nhưng mà nó vốn nên chờ ta chết đi mới được treo lên." Hắn quan sát tỉ mỉ một phen: "Quả nhiên, ta vẫn gấp gáp quá, muốn sớm sớm nhìn mình được treo lên đó thì sẽ có dáng vẻ như thế nào."
"Miện hạ, chẳng lẽ những này là..." Mael cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
"Không sai, bọn họ đều là người mở đường vĩ đại, các đời Giáo hoàng miện hạ." Hắn nói khẽ: "Tiếp tục đi tới trước, ta sẽ giới thiệu hết cho ngươi."
Đại chủ giáo nghe Obas Llane miện hạ tóm tắt, quan sát những chân dung đó —— mặc dù biết bọn họ từng là người lãnh đạo tối cao của giáo hội nhưng cảm giác quỷ dị khó hiểu vẫn chiếm giữ trong lòng không vung ra được. Nhân vật trong tranh quá thật, hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra được họa sĩ phải dùng loại thủ pháp và thuốc nhuộm nào mới có thể khắc hoạ ra tranh bán thân như vậy được. Lại thêm ánh đèn vàng cũng không sáng lắm, đi xa ra thì nửa bộ phận trên của những bức tranh này sẽ dần dần ẩn vào trong bóng tối, chỉ còn lại một nửa gương mặt đang nhếch miệng cười với hắn.
Đi được một nửa sảnh lớn, Mael đột nhiên chú ý tới nhân vật trong chân dung biến thành nữ.
Các nàng có dung mạo khác nhau, quần áo không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều có thể nói là mỹ lệ rung động lòng người —— vẻ ngoài xuất chúng như vậy rất ít khi xuất hiện trên mặt người bình thường, chủ giáo cũng không xa lạ gì với mấy cái này, nhưng chính vì vậy hắn mới cảm thấy cực kỳ khó hiểu và kinh ngạc. Mà có vẻ như Obas Llane miện hạ không phản ứng chút nào, vẫn bình tĩnh giới thiệu tên, nhiệm kỳ và công tích của các nàng.
Những người này đều là Giáo hoàng của giáo hội.
Không lâu sau, đã đi đến cuối nhà nguyện.
Đi ra khỏi sảnh lớn, đối diện là một bức chân dung toàn thân chiếm trọn cả bức tường. Nó treo trên đỉnh bục cầu nguyện, xung quanh có vô số tinh thạch phát sáng, bởi vậy hình tượng cũng càng rõ ràng hơn.
Mael nuốt một hớp nước miếng, nhìn người trong tranh.
Trong nháy mắt khi ánh mắt nhìn vào trong tranh, hắn lập tức cảm thấy tim chợt nhảy một cái —— thần linh ở trên, đó là một người phụ nữ mỹ lệ cỡ nào, ngoại trừ cái từ này ra thì hắn khó mà tìm được từ nào khác để hình dung đối phương. Nàng có sự dịu dàng của phụ nữ và sự cương nghị của đàn ông, cả hai tự nhiên mà thành, đồng thời xuất hiện cũng không xung đột chút nào. Mái tóc đỏ giống như là ngọn lửa rực cháy, đại kiếm sắc bén trong tay thì lạnh lẽo như là băng sương. Nàng chống kiếm mà đứng, lông mày hơi nhếch lên, hai mắt nhìn xuống phía trước, môi mỏng mím chặt, không giận tự uy. Dưới đôi mắt sắc bén bức người đó, hình như Mael cảm nhận được một luồng áp lực như núi lớn, khiến cho hắn gần như không nhịn được muốn quỳ rạp xuống trước người nàng.
"Miện hạ, đây là..."
Hắn khó khăn quay đầu lại, phát hiện Obas Llane đã quỳ xuống.
"Nàng chính là Giáo hoàng đời thứ nhất, trên siêu phàm, Aquarius. Đồng thời nàng còn có một cái danh hiệu khác —— Ma Nữ Chi Vương."
Mael cảm thấy trong lòng giật thót, quả nhiên suy đoán trước đó hoàn toàn chính xác, những Giáo hoàng đời đầu của giáo hội đều là phù thủy!
“Tại sao người sáng lập giáo hội cũng là phù thủy?”
"Quỳ xuống thăm hỏi nàng đi đứa nhỏ, sau đó ta sẽ cho ngươi thấy tất cả những gì ngươi muốn biết.”
………………………………………………………………………………...