Bóng đêm rút đi, ánh sáng mờ mịt xuyên qua khe hở trên màn cửa.
Trời đã sáng.
Akesha gần như cả đêm chưa ngủ, trong đầu toàn là mấy câu nói của Nightingale.
"Nhân dân khắp đại lục mới là quần thể có sức mạnh nhất."
"Bốn trăm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, tại sao ngươi còn ôm quan niệm trước đó không chịu buông tay?"
"Thời gian còn rất dài, ngươi có thể dùng hai mắt xác nhận."
Nàng xoay người xuống giường, đi đến trước giá áo, vuốt ve áo choàng là biểu tượng của tổ chức Quest ở Taqira. Còn nhớ khi được tam tịch nhất trí tán thành, nhận được cái áo choàng này, tâm tình của mình vui vẻ như muốn bay lên. Thăm dò sự huyền bí của ma lực là thứ mà nàng theo đuổi cả đời, mà tổ chức Quest luôn phụng thờ một câu nói "tồn tại tức có đạo lý", nếu như đám phàm nhân đó có thể chứng minh lực lượng của mình thật...
Akesha mặc áo choàng vào, đẩy cửa ra, đi tới sảnh lớn.
Cho dù như thế nào thì có lẽ mình chính là thành viên cuối cùng của tổ chức Quest, cũng là người sống sót duy nhất của Taqira, muốn gây dựng lại Thánh Thành mới cũng không phải là chuyện có thể làm được trong một hai ngày. Trước đó, mình không ngại tận mắt đi xem một chút, rốt cuộc vương tử người bình thường này có năng lực gì mà có thể khiến cho các phù thủy nói gì nghe nấy.
Ăn sáng xong, Akesha đi theo Wendy, đi tới văn phòng của vương tử tóc xám.
Trang phục của hắn không khác bốn trăm năm trước nhiều, nhưng mang tới cho mình cảm giác không giống như những lính đánh thuê thường gặp dưới thành, cũng khác thương nhân và nông phu, cũng không giống trưởng thị vệ gia tộc Kraft —— phần lớn bọn họ chỉ cần nhìn một chút là có thể quan sát ra sâu cạn, thậm chí ngay cả ý nghĩ trong đáy lòng cũng có thể đoán ra được tám chín phần mười, đơn giản giống như một ký hiệu trống rỗng. Nhưng mà phương pháp phân biệt này lại không thể nào dùng được trên người vương tử, đặc biệt là ánh mắt của đối phương, rõ ràng chỉ là con ngươi màu xám bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm thấy tràn đầy thần thái và lòng tin khó mà hình dung được, đặc biệt là cái sau, không giống như tự tin mà mù quáng lạc quan mang tới, nó xuất phát từ sự trầm ổn và bình thản không hợp với tuổi tác, giống như hắn đã sống... mấy ngàn năm, hiểu rõ tất cả mọi thứ trên thế gian như lòng bàn tay.
Tại sao mình lại có cảm giác như vậy?
Hắn tên là Roland Wimbledon, Akesha âm thầm nhớ kỹ cái tên này.
"Tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào?" Đối phương nở nụ cười, nói: "Bốn trăm năm sau, hẳn là cháo lúa mì và trứng ốp lếp còn hợp khẩu vị của ngươi chứ?"
"Miễn miễn cưỡng cưỡng, nếu như ngươi không có phái phù thủy tự tiện đi vào phòng ta thì tốt hơn."
Hắn nao nao, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Được thôi, sau này nàng sẽ gõ cửa. Đúng, nếu như ngươi muốn đi bên ngoài dạo chơi, đi xem thử thị trấn và phong tục nhân dân ở thời đại này thì có thể tìm Nightingale dẫn đường. Nếu như muốn xem sách lịch thì có thể hỏi thăm nữ sĩ Scroll, nàng đã nhớ hết toàn bộ sách đã xem."
"Phong tục nhân dân?" Akesha nhíu mày nói: "Uy hiếp của ma quỷ đã gần ngay trước mắt, ta chỉ muốn xem thử xem sao người dám ba hoa nói người bình thường cũng có thể chiến thắng ma quỷ. Nếu không thể ngăn cản bọn chúng tiến công, lịch sử và phong tục đều không có chút ý nghĩa nào!"
Vương tử bĩu môi: "So với công nghiệp nặng, công nghiệp nhẹ và dân sinh cũng rất quan trọng... tại sao đều chỉ có hứng thú với chiến pháo chứ."
"Cái gì nặng cái gì nhẹ?"
"Không, không có gì..." Đối phương thở ra một hơi: "Ngươi sẽ thấy, xế chiều hôm nay sẽ tiến hành kiểm tra tính năng của vũ khí kiểu mới. Nhưng mà trước đó, ta còn có một số vấn đề muốn hỏi ngươi —— liên quan tới Thánh Thành Taqira bốn trăm năm mươi năm trước."
Người bình thường thao tác vũ khí mới? Akesha không khỏi nghĩ tới cung nỏ và máy ném đá, nếu như chỉ là bản cải tiến của những thứ này thì còn khuya mới đối phó được ma quỷ. Nhưng nàng không có để lộ sự nghi ngờ trong lòng ra: "Hỏi đi."
"Trước đó người nhắc tới Thánh Thành Taqira là thành thị phù thủy thống trị, người bình thường không có ma lực chỉ được xem như là hạ tầng nhân dân, như vậy một ngày bọn họ ăn mấy bữa? Lương thực chính là cái gì, ăn được nhiều thịt không?"
Akesha không khỏi sững sờ, nàng không ngờ đối phương sẽ hỏi mình như vậy: "Bình dân cũng có địa vị cao thấp, có thể làm việc cho phù thủy cấp cao, đảm nhiệm một chút tạp vụ việc vặt, người bình thường làm thủ vệ thành thị thì tương đương với phù thủy phụ trợ năng lực yếu nhất. Tiếp theo là nông phu và thương nhân, cuối cùng là nô lệ và khổ sai. Còn những thứ ngươi hỏi, ta không thể trả lời —— bất cứ một phù thủy nào trong thành cũng sẽ không để ý tới người bình thường ăn cái gì. Còn thị vệ và tôi tớ trong tháp của ta thì bọn họ đều được cung cấp một ngày ba bữa, ngoại trừ Tà Ma Chi Nguyệt ra, mỗi tuần đều có thể ăn thịt một lần."
"Tiền lương của bọn họ bao nhiêu?"
"Đó là cái gì, tiền sao?" Nàng nhíu mày: "Bọn họ trở thành tùy tùng của ta, nhận ta làm chủ nhân, cũng làm việc cho ta cả đời, mà ta cho bọn họ nơi ở và đồ ăn, truyền thụ tri thức cho bọn họ, ngoài ra, không cần thù lao gì."
"Thì ra là thế." Đối phương có chút hăng hái viết gì đó lên giấy: "Giống như là trồng trọt, nuôi dưỡng gia súc, chế tạo đồ sắt, phù thủy sẽ tham dự vào sao?"
"Đương nhiên, đây đều là nghề để phù thủy phụ trợ kiếm sống." Akesha đáp: "Cho dù là các nàng thì cũng xuất sắc hơn người bình thường nhiều —— nếu giao cho người bình thường làm thì hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của Hội Liên Hợp."
Hỏi đáp như vậy kéo dài gần nửa giờ, có vẻ như hắn cực kỳ có hứng thú với chuyện ăn ở của các phù thủy trong thành phố lớn, hỏi cũng cực kỳ kỹ càng, chuyện này khiến Akesha cảm thấy khó có thể hiểu được. So với những chuyện râu ria này, hắn không quan tâm ma quỷ đã chiếm hơn phân nửa Dawning Realm, đồng thời sắp triển khai xâm lấn lần nữa sao?
Vương tử nghỉ ngơi một lát, đưa nội dung đã ghi chép lại cho Scroll: "Ngươi nói mình là thành viên của tổ chức Quest, mà tổ chức này là chuyên môn nghiên cứu ma thạch và ma lực ?"
Rốt cục cũng hỏi được một câu ra hồn, Akesha gật gật đầu: "Không sai, cái gọi là ma thạch đều là từ Thần Phạt Chi Thạch chuyển hóa ra, nó có thể ức chế năng lực của phù thủy, cũng có thể làm cho phù thủy phát huy ra lực lượng hoàn toàn khác."
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, phù thủy tự xưng là Tilly thốt ra: "Làm như thế nào?"
Rốt cuộc nàng cũng tìm lại được chút cảm giác được kính trọng xưa kia, không khỏi cảm thấy đắc ý: "Đây là bí mật mà tổ chức Quest vẫn luôn truy tìm hơn bốn trăm năm, vì biết rõ ràng liên hệ giữa ma lực và ma thạch, trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết. Ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi cũng phải lấy ra tri thức có thể khiến cho tỷ lệ thức tỉnh của phù thủy tăng lên để trao đổi."
Tilly và Roland liếc nhau: "Chuyện này đương nhiên không có vấn đề, nhưng mà ta có một chỗ không rõ." Nàng giơ tay trái lên, chiếc nhẫn khảm tinh thạch màu lam trên ngón tay phản chiếu ánh sáng bắt mắt: "Viên ma thạch này là ta phát hiện từ di tích cổ đại, nó có thể làm cho ta có được năng lực bay tự do —— không hề nghi ngờ, loại ma thạch này có tác dụng to lớn, khi tác chiến với ma quỷ, cho dù là tiến công hay là rút lui thì đều có thể để cho bộ đội chiếm thế chủ động, ngày thường cũng tiết kiệm được không ít thời gian đi đường." Nàng dừng một chút: "Nhưng tại sao khi các ngươi rút lui thì vẫn dựa vào đi bộ? Dù cho người thức tỉnh cao cấp giống ngươi thì cũng không có một viên ma thạch như thế, chuyện này không phải rất kỳ quái sao?”
………………………………………………………………………………...