Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nàng, qua một hồi lâu, vương tử mới hắng giọng nói: "Không phải những sương đỏ đó rất có tính ăn mòn, hoàn toàn không thể tới gần sao?"
"Nó chỉ có tác dụng với phù thủy, căn cứ kết quả nghiên cứu của tổ chức Quest, người bình thường, động vật và thực vật đều có thể sống sót trong sương đỏ, hơn nữa ngọn lửa có thể khiến cho nó tiêu tán nhanh chóng." Akesha nói thẳng: “Không phải ngươi nói người bình thường có thể chiến thắng ma quỷ sao? Vậy ngươi hãy chứng minh cho ta xem! Khủng Thú hai cánh có thể giao cho phù thủy bay dẫn ra." Nàng chỉ Tilly: "Những người còn lại chuẩn bị chiến trận sẵn, đánh thức ma quỷ, chờ bọn chúng đến đây tự chui đầu vào lưới, nếu giống như ngươi nói thật, chắc chắn có thể nhẹ nhõm nuốt lấy căn cứ đó đúng không?"
Roland cười lắc đầu: "Trước đó ta không có nói cho ngươi biết, lần điều tra đó là lợi dụng khinh khí cầu hoàn thành, mà không phải là phù thủy bay mà ngươi nghĩ —— loại công cụ lơ lửng này, một lần chỉ có thể chở được tầm mười người, chỉ sợ không thể vận chuyển binh lính bình thường qua đó. Hơn nữa..." Hắn dừng một chút: "Kế hoạch ngươi bày ra cũng không ổn, ai cũng không biết dưới lòng đất có bao nhiêu ma quỷ ẩn núp, tác chiến khoảng cách gần rất có thể sẽ dẫn tới thương vong, dẫn dụ Khủng Thú cũng là một chuyện nguy hiểm, ta không thể để cho các nàng mạo hiểm."
Tác chiến với ma quỷ thì sao có thể có kế hoạch hoàn mỹ được, Akesha tức giận nghĩ, mỗi một lần quân thánh hữu chủ động xuất kích thì tất cả mọi người đều ôm quyết tâm chiến tử chém giết với ma quỷ. Quả nhiên hắn đang lừa gạt mình! Vì đạt được mục đích, trả giá thương vong là chuyện không thể bình thường hơn được, chỉ có người chưa hề trải qua chiến tranh tàn khốc mới để ý tới sống chết của bộ đội như thế.
Mặc dù trong lòng thất vọng nhưng nàng vẫn khắc chế tâm tình của mình, không có bày tỏ nghi vấn trong lòng ra. Chờ đến xế chiều, xem cái gọi là vũ khí mới đó mới có thể kết luận được.
Chỉ là lúc này Akesha đã không ôm quá nhiều hi vọng.
Một vương tử chỉ biết đàm binh trên giấy, một đám phù thủy phụ trợ, lại thêm người bình thường yếu ớt vô lực, cho dù vũ khí có mạnh mẽ thì có thể mạnh mẽ tới mức nào?
Có lẽ kể từ khoảnh khắc khi Hội Liên Hợp tan rã trở đi thì sự diệt vong của nhân loại cũng đã được quyết định.
"Ngươi nhiều lần nhắc đến Trận Chiến Thần Ý, tại sao lại gọi nó như vậy? Chẳng lẽ đây không phải một trận chiến tranh chống cự ma quỷ xâm lược sao?" Roland đổi trang giấy, nhấc bút lông ngỗng lên hỏi.
"Tất cả mọi người đều gọi như vậy, còn nguyên nhân chiến tranh thì sách sử cũng không có ghi chép." Akesha có chút nản lòng thoái chí đáp: "Nói thành chiến tranh chống cự kẻ xâm lược cũng không sai, đúng là ma quỷ thông qua cửa đá đi vào Dawning Realm —— "
"Cửa đá gì?" Scroll không nhịn được ngắt lời.
"Cánh cửa Địa Ngục trồi lên từ lòng đất." Nàng thở dài: "Mỗi khi mặt trăng đỏ như nhỏ máu giáng lâm thì cánh cửa Địa Ngục sẽ mở ra, thôn phệ thế giới chúng ta ở, đây là những gì được ghi lại trên sử sách —— tóm lại, những cửa đá đáng chết đó, cách mấy trăm năm thì sẽ mở ra một lần, nhóm ma quỷ đầu tiên chính là thông qua bọn chúng mới đi tới Dawning Realm, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta."
"Chu kỳ tấn công của kẻ địch cũng liên quan tới cái này?"
"Bọn chúng cần sương đỏ mới có thể sinh tồn, nếu như rời khỏi phạm vi sương đỏ thì phải đem một vật chứa theo bên người —— túi da, hộp sắt hoặc là dùng cái bình làm từ giáp xác của tà thú, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta còn có cơ hội nghênh đón Trận Chiến Thần Ý lần thứ hai, lần thứ ba. Sau khi cửa đá xuất hiện thì ma quỷ mới có thể dựng lên một tháp bút có thể tự sản xuất sương đỏ —— loại tháp đá màu đen này còn cao hơn cả núi, phạm vi khuếch tán cũng cực lớn, một ngọn thì gần như có thể bao trùm toàn bộ bình nguyên màu mỡ." Nàng chậm rãi nói: "Nếu như Trận Chiến Thần Ý lần tiếp theo bộc phát, như vậy chắc chắn là ma quỷ đã xây dựng tháp bút ở trung tâm bình nguyên màu mỡ, sau khi biến bình nguyên thành nhà của bọn chúng, sẽ dựa vào doanh trại ở biên giới sương đỏ phát động công kích các ngươi. Lần này, nhân loại đã không còn đường nào để lui nữa."
"Nếu như ngày đó đến thật, mọi người còn có thể đi Fiordland tránh một chút." Tilly nhún vai nói.
"Ý ngươi nói là vài hòn đảo trong biển Whirlpool sao? Vùng đất nhỏ hẹp đó có thể nuôi sống bao nhiêu người, chỉ là tuyệt vọng chờ ngày tận thế tới thôi." Akesha tức giận nói.
"Được rồi, tất cả mọi người lạc quan một chút đi, ít nhất bây giờ chúng ta đã hiểu hơn về ma quỷ." Vương tử giang tay nói: "Đợi đến Trận Chiến Thần Ý lần thứ ba bắt đầu, chúng ta cũng không phải là không có chuẩn bị chút nào. Hôm nay đến đây thôi, mấy chuyện khác sau cơm trưa hãy nói."
...
Akesha nếm qua cơm trưa phong phú, đi theo Wendy trở lại phòng của mình.
Cuộc sống ở man hoang còn... xa hoa hơn nàng nghĩ, các loại thức ăn và khẩu vị đều hơn xa bất cứ bữa tiệc nào trong trí nhớ của nàng —— đại khái là mình sinh ra trong năm tháng chiến tranh, khi đó cho dù là ở tháp đá nhà mình hay là ở cứ điểm của Hội Liên Hợp, đồ ăn chủ yếu đều là bánh mì, thịt khô và rau quả canh. Nhưng ở chỗ này, muối, bơ, mật ong, cái gì cần có đều có, còn có một số hương liệu không biết tên, tuy phải chú ý hình tượng nhưng nàng vẫn không nhịn được quét sạch sẽ cả bàn nấm nướng và hai miếng thịt thăn sốt tiêu lớn.
Nhưng càng là như thế thì nàng càng là cảm thấy tức giận, vừa thống hận mình không thể chống lại sức hấp dẫn của món ăn, làm cho Thánh Thành Taqira mất mặt, lại cảm thấy trước nguy hiểm như thế mà vương tử còn rảnh rỗi hưởng thụ món ngon, thật tình không biết nhân loại lập tức sẽ đi về phía diệt vong, quả là ánh mắt thiển cận!
"Ta đã quen đường trong thành bảo." Nghĩ như vậy, nàng không khỏi đổi giọng nói: “Lần tiếp theo không cần làm phiền ngươi dẫn ta về."
"Cũng không phải là phiền phức, ta rất vui vẻ khi được làm như vậy..." Wendy mỉm cười nói: "Hơn nữa ngươi muốn thì cũng có thể tâm sự với ta, giấu ở trong lòng sẽ chỉ làm tâm tình của mình càng sa sút thêm thôi."
"Không phải hắn nói buổi chiều sẽ dẫn ta đi xem kiểm tra vũ khí mới sao? Tại sao sau khi cơm nước xong thì chỉ có mình hắn rời khỏi phòng tiếp khách?"
"Ngươi nói Roland điện hạ sao? Chuyện này... ta nghĩ điện hạ định ngủ trưa một hồi." Wendy che miệng nói: "Đây là thói quen của hắn, bình thường giữa trưa đều sẽ ngủ một canh giờ. Điện hạ thường nói, thân thể là cơ sở, không có nghỉ ngơi đầy đủ thì không thể làm tốt công việc của một lãnh chúa."
Ngủ trưa, đây là thói quen gì! Một đêm còn chưa đủ cho hắn ngủ sao! Akesha tức giận nghĩ, rõ ràng là cái cớ do người lười biếng tự tìm cho mình, vậy mà các ngươi còn tin!
"Phù thủy bình thường cũng được, người thức tỉnh cao cấp cũng được... tại sao các ngươi tin tưởng hắn như thế?" Nàng hít một hơi thật sâu: "Chỉ là vì hắn cho các ngươi chỗ an cư? Các ngươi tin tưởng hắn có thể chiến thắng ma quỷ thật sao... không, cho dù là chiến thắng giáo hội áp bách các ngươi?"
"Ta không tỷ muội khác nghĩ như thế nào." Wendy dịu dàng nói: "Nhưng ta thì tin. Bởi vì điện hạ có thể biến những chuyện mà người khác không thể tưởng tượng hoặc không dám tưởng tượng thành sự thật, với ta mà nói, đó là từng cái kỳ tích."
"Kỳ... tích?"
"Khi phù thủy bị săn bắt và truy sát, hắn cứu vớt Hội Cộng Trợ, khi tất cả mọi người xem chúng ta là tà ma, hắn sáng tạo ra một lãnh địa mà phù thủy và phàm nhân có thể cùng chung sống. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, điện hạ dựa vào quân đội do bình dân tạo thành chặn được tà thú xâm nhập, đánh bại công tước Rhine với địa bàn lớn hơn hắn mấy lần, cho dù là đại quân cuồng hóa của vương quốc Greyfort cũng không thể bước vào Tây cảnh một bước."
"Nhưng những cái này đều chỉ là chiến đấu giữa người bình thường, so với quân thần phạt và ma quỷ thì hoàn toàn khác biệt." Akesha lắc đầu.
"Đương nhiên không chỉ những này." Wendy nói tiếp: "Hắn truyền thụ học thức và lý niệm khiến cho bốn tỷ muội tiến hóa năng lực, hắn không chỉ tạo ra được máy móc có sức lực vô cùng lớn, còn có có thể làm ra vũ khí có thể khiến cho kỵ sĩ, thậm chí là người bình thường chiến thắng được phù thủy siêu phàm... Đây đều là những kỳ tích ta có thể nhìn thấy được, không phải là sử thi lưu truyền từ tửu quán, cũng không phải là truyền kỳ tới từ sách vở —— những chuyện này đều xảy ra bên cạnh ta.”
"Một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành vua của Greyfort, dẫn dắt chúng ta đánh bại bất cứ kẻ địch nào." Trong mắt nàng tràn ngập ý cười, giọng điệu tự tin nói: "Ta tin là như thế.”
………………………………………………………………………………...