Vũ khí có thể khiến cho người bình thường chiến thắng phù thủy siêu phàm?
Sau khi Wendy rời đi, Akesha vẫn đang nghĩ đến câu nói này, các nàng thật sự biết cái gì là kẻ siêu phàm sao?
Chỉ tiếc trong tay mình không có ma thạch cân bằng, nếu không thì có thể hiểu rõ được ma lực và chủng loại của những người này.
Chờ đến khi sắp không kiên nhẫn được nữa, Nightingale gõ cửa phòng nàng: "Điện hạ mời ngươi đi tham quan thử bắn vũ khí mới, nếu như ngươi không muốn đi thì —— "
"Ta đi." Nàng trầm giọng nói: "Làm phiền dẫn đường."
Nhìn thấy vương tử Roland vẻ mặt tèm nhèm, còn ngáp một cái, Akesha bỗng nhiên có xúc động muốn ném một đống vụn băng vào mặt hắn, để hắn tỉnh táo một chút. Nhưng mà hành vì dễ khiến cho các phù thủy khác hiểu lầm này, nàng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.
Ra khỏi thành bảo, đây là lần đầu tiên nàng nhìn toàn cảnh thị trấn này vào ban ngày.
Được tuyết lớn làm nổi bật, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong đầu là chỉnh tề, trùng trùng điệp điệp, từng ngôi nhà hai tầng đứng ngay ngắn, song song nhau, tạo hình lớn nhỏ đều hoàn toàn giống nhau, thân trắng noãn và mái ngói cong màu đỏ. Đường đi màu đen đều là đi thẳng về thẳng, chia thị trấn thành từng ô vuông nhỏ, từ đây nhìn ra xa thì cảnh sắc thấy được toàn là nhà lầu, cây cối, đường đi, cây cối, đường đi lặp đi lặp lại, giống như từng tầng chồng lên nhau.
Cho dù là trong khu nội thành Taqira cũng không thể làm được chỉnh tề như thế!
Nhưng mà thứ khiến cho nàng cảm thấy lệch lạc là trong thị trấn này, ngoại trừ thành bảo ra thì không còn kiến trúc nào đáng nhìn nhiều, ngay cả bản thân thành bảo cũng kém xa độ lớn của tháp Quest ở Taqira.
Dù sao cũng chỉ là một thị trấn nhỏ thôi, trong lòng Akesha khinh thường hừ một tiếng, quay đầu nhìn Nightingale: "Dân số ở đây có bao nhiêu người?"
"Ừm... mới đầu chỉ có hơn hai ngàn người, bây giờ tăng thêm lưu dân ở hai vùng nam bắc nữa thì đã gần ba mươi nghìn người."
Hai ngàn người mà dám nói muốn chiến thắng ma quỷ, hoàn toàn là si nhân nói —— khoan đã, ba... ba mươi nghìn? Akesha mở to hai mắt nhìn, ở thời kỳ đỉnh cao thì Taqira cũng chỉ dung nạp được năm mươi nghìn người, cái chỗ chỉ lớn chừng bằng bàn tay như này lại có ba mươi nghìn người sinh sống? Không phải là nàng tính luôn nhân khẩu của những thôn trang xung quanh luôn đó chứ?
Tuy nói những nhà gạch vuông vức này nhìn hoàn toàn có thể để cho nhiều hộ gia đình sinh sống hơn nhà gỗ trệt, nhưng cư dân gia tăng cũng không chỉ là đơn giản là số lượng tăng lên. Nhân khẩu vượt qua một cái giới hạn thì gánh nặng cho thành thị sẽ tăng lên gấp bội. Đầu tiên là nhu cầu lương thực và nước uống sẽ tăng nhiều, tiếp theo là nhà ổ chuột và nhà sụp xệ tăng lên sẽ khiến cho tình hình trị an chuyển biến xấu, cuối cùng ngay cả xử lý phân và nước tiểu cũng trở thành một vấn đề khó giải quyết.
Lúc gần kết thúc Trận Chiến Thần Ý lần thứ hai, Taqira gặp được vấn đề như vậy —— theo các thành phố lớn đồng loạt luân hãm, nhân số tràn vào Thánh Thành tăng vọt, nhân khẩu vượt qua mức độ dung nạp không chỉ không có tăng cường lực lượng phòng thủ mà ngược lại còn làm cho toàn thành gần như rơi vào tê liệt, cho đến khi Hội Liên Hợp cưỡng chế dọn dẹp một đám dân chạy nạn mới khiến cho tình hình ổn định lại.
Chính là vì đích thân trải nghiệm cho nên Akesha mới biết được cái khó khi mở rộng nhân khẩu của thành thị. Nhìn dáng vẻ hững hờ của đối phương, trong lòng nàng nửa tin nửa ngờ, có lẽ Nightingale hoàn toàn không biết câu trả lời, chỉ đang lừa gạt mình.
Sau này, mấy vấn đề này nên hỏi Wendy thì tốt hơn, nàng nghĩ, ít nhất thái độ của nàng có vẻ thành thật hơn.
Đi qua con đường người đến người đi, Akesha đi theo mấy người vương tử, leo lên một đoạn tường thành được đắp từ bùn đất. Loại tường thấp bé này hoàn toàn không liên quan gì tới nguy nga, kiên cố, mặt tường không có chôn kẽm gai, xung quanh cũng không có sông hộ thành. Thậm chí ma quỷ không cần công trình khí giới, chỉ dựa vào tay chân là có thể bò lên.
Thất vọng trong lòng nàng lại tăng thêm một phần.
Cách mỗi chừng trăm bước trên tường thành thì có sắp đặt một cái bục trước sau lồi ra, tương đối rộng rãi, có vẻ như là để dựng nổ. Đi dọc theo tường không bao lâu, Akesha nhìn thấy thứ cần kiểm tra lần này.
Vũ khí có ngoại hình quá mức đặc thù, rất khó khiến cho người ta xem nhẹ nó.
Đó là một vật thể hình ống dài do khung kim loại chế thành, có chút giống mâu sắt được phóng đại gấp bội, nhưng nó lại không có mũi nhọn. Toàn thân nó bóng loáng, màu xám bạc, không hề giống như là sản phẩm sắt. Phần đuôi của ống dài có cấu tạo tương đối phức tạp, ngoại trừ giá đỡ cố định ra thì còn có hai cái ống hơi ngắn, dán vào dưới ống chính, không có dây thừng cũng không có rãnh đặt tên, nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không giống như là nỏ sàng hoặc máy ném đá phóng đại.
Nàng cũng không nghĩ ra được thứ đồ chơi này công kích kẻ địch như thế nào.
"Đây chính là vũ khí mới nhất do Biên Thùy Trấn nghiên cứu chế tạo ra, tượng trưng cho chính nghĩa và vinh quang, hỏa pháo tiêu chuẩn một trăm năm mươi hai milimet của cứ điểm!" Vương tử giơ tay nói: "So với pháo dã chiến mười hai pound thì nó đã được cải tiến nhiều mặt, các loại chỉ tiêu xuất chúng, tuyệt đối có thể nói là một loại vũ khí vượt thời đại!"
Akesha không khỏi nhíu mày, cái gì mà chính nghĩa và vinh quang, tiêu chuẩn cứ điểm, khiến cho người nghe cảm thấy rất tùy tiện. Mà loạt giới thiệu sau đó thì vô cùng khó hiểu, hoàn toàn là mấy từ ngữ tào lao. Hắn là vương tử học rộng tài cao, rất được các phù thủy tin cậy mà Wendy nói đó chứ?
"Ba ba ba." Hiện trường chỉ có một mình Nightingale vỗ tay, nhất thời bầu không khí có vẻ hơi cứng ngắc.
"Khụ khụ." Roland hắng giọng: "Như vậy, không nói nhảm nữa, bây giờ tiến hành thử bắn. Iron Axe, bắt đầu đi."
"Vâng, thưa điện hạ." Ba người mặc đồng phục giống nhau bắt đầu hành động.
Akesha đứng ở một bên, nhìn chằm chằm mỗi một cái động tác của những người này, hi vọng có thể thăm dò được nguyên lý hoạt động của loại vũ khí này.
Chỉ thấy một người trượt khối sắt ở cuối ống dài xuống, người kia liền nhét một vật nhọn màu vàng cam vào trong ống rồi bịt chặt khối sắt lại.
"Báo cáo, chuẩn bị xong, có thể bắn!"
"Mọi người che lỗ tai." Vương tử điện hạ làm mẫu, gật đầu nói: "Khai hỏa."
Đợi đã... chuẩn bị xong nhanh như vậy? Akesha vừa muốn mở miệng hỏi thì một tiếng vang rền vang lên bên tai! Đầu của nàng lập tức ong lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Đoạn trước ống kim loại dài phun ra một đám lửa màu đỏ, loá mắt nhưng ngắn ngủi, trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong lửa, tường thành dưới chân giống như cũng run rẩy vì nó, một sóng nhiệt nhào tới trước mặt, thân thể gần như không thể đứng vững, lùi lại hai bước. Bản thân hoả pháo cũng chợt thụt về phía sau nhưng nó lại nhanh chóng quay về chỗ cũ.
"—— ——" Nightingale đứng sau đỡ nàng, hình như đang nói cái gì đó nhưng nàng chỉ có thể nghe được mấy tiếng đứt quãng, giống như là vọng lại từ chỗ vô cùng xa... cho đến khi tiếng vù vù dần biến mất, thính giác mới khôi phục lại bình thường: "Ngươi không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, dời ánh mắt đến vùng đất tuyết trống trải phía trước, nhưng không thấy được thay đổi gì.
Chẳng lẽ đám lửa này chỉ để dọa kẻ địch?
"Quan sát được điểm rơi không?" Vương tử hỏi một phù thủy tóc xanh lục bên cạnh.
"Đập vào một cái sườn núi nhỏ, cách ngọn cờ đỏ một chút." Người sau quan sát một lát: "Nhưng cũng xa hơn không ít."
Ngọn cờ đỏ? Akesha nghi hoặc nhìn Roland, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì?
Cũng may vương tử điện hạ lập tức giải thích cho nàng: "Món vũ khí này có thể bắn đạn pháo ra, ngươi hiểu đạn pháo thành tên nỏ là được, dùng để đánh kẻ địch còn ở xa. Vì có thể quan sát được phạm vi pháo kích, ta cho Lightning cách một ngàn mét thì đặt một lá cờ màu, cờ đỏ là ngọn cờ cuối cùng, cách đây năm ngàn mét." Hắn giải thích: "Chuyển đổi qua kích thước mà ngươi quen dùng thì một ngàn mét tương đương hơn ba trăm trượng, khoảng cách gần hai dặm."
Akesha sững sờ ngay tại chỗ, chẳng lẽ ý đối phương là nó vừa bắn tên nỏ vừa rồi ra hơn mười dặm? Rõ ràng không có dây thừng và cơ cấu tụ lực, sao nó có thể làm được? Phải biết, cho dù là thú công thành dựa vào ma lực khu động thì khoảng cách xa nhất nó bắn ra được cũng chỉ có ba đến bốn dặm. Nếu như hắn không có nói sai thì chỉ cần dựng một bức tường thành vừa cao vừa dày, phối hợp với loại vũ khí này thì có thể hữu hiệu cản trở bước chân ma quỷ tiến công.
Nhưng mà... vũ khí có tầm bắn kinh người như thế, mỗi lần muốn bắn thì sợ cũng không dễ dàng gì.
"Không nhìn thấy đạn pháo rơi ở đâu luôn cảm thấy thiếu gì đó." Vương tử vuốt cằm nói: "Tiếp theo, kiểm tra bắn ba phát liên tục, công kích mục tiêu ở khoảng cách gần."
………………………………………………………………………………...