Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 374

Chương 374
Chương 374

Theo lý thuyết, đã thoát ly gia tộc, mình không nên lại trở lại lãnh địa của Syrte, nhưng không phải vì Fillin muốn giải đáp nghi ngờ của mình... mà là vì phụ thân.

Sau buổi tiệc rượu đó, tước sĩ Syrte không chỉ nói tới người trong bức tranh, còn rất cảm khái, nói gia tộc vì nàng nhân từ mới tồn tại, nhưng tổ phụ lại phụ lòng nhân từ của nàng. Lúc ấy Fillin vẫn không hiểu được mấy lời này, nhưng mà thần thái của phụ thân khiến cho hắn vẫn ấn tượng sâu sắc —— đó là tiếc nuối vì những hành vi của tổ phụ.

Nếu là tiếc nuối, có thể còn có cơ hội cứu vãn hay không? Có lẽ người phụ nữ mình gặp chính là đời sau của người sáng lập gia tộc.

Dù sao mình rời khỏi gia tộc là do không muốn tách ra khỏi Irene, là trưởng tử, gia tộc không thể nào chấp nhận được chuyện hắn chính thức kết hôn với một bình dân. Đây chỉ là lựa chọn hai bên khác biệt, cũng không phải là gia tộc Syrte có lỗi với mình.

Sau khi cưới Irene, tước sĩ Syrte tuy không có tới gặp hắn một lần nào nhưng mẫu thân vẫn sai người đưa một ít vật dụng thường ngày và một phong thư tới, nói phụ thân đã tha thứ hắn.

Chính là vì những nguyên nhân này nên Fillin mới quyết định đưa tin tức về.

Bởi vì Tà Ma Chi Nguyệt ảnh hưởng, thuyền tới lui giữa hai khu vực đã giảm bớt nhiều, ba ngày sau hắn mới đợi được thương thuyền đến từ cứ điểm, lại thêm thời gian dỡ hàng kiểm đếm, khi đến cứ điểm Epic đã là một tuần lễ sau.

Đi xuống bến tàu, Fillin lập tức cảm nhận được thành thị này quạnh quẽ, trên đất tuyết đọng đã đến mắt cá chân, ngoại trừ mấy cái ngõ nhỏ có để lại một ít dấu chân sâu cạn không đồng nhất, tuyết trên đường phố bằng phẳng, chứng tỏ đã lâu không ai đi qua. So với Biên Thùy Trấn người đến người đi, rất khó tin được nơi này mới là thành thị lớn nhất Tây cảnh.

Lãnh địa của gia tộc Syrte nằm ở phía bắc cứ điểm, là một làn gần hai ngàn mẫu đất. Ngay cả cứ điểm cũng là cảnh tượng như vậy, trong làng thì càng không cần phải nói. Dọc theo vết bánh xe ngựa đi tới phủ đệ, ven đường có thể nhìn thấy một vài người chết đói —— mùa thu thì đã có tuyết lớn rơi, khiến cho đa số dân nghèo trở tay không kịp, cho dù là lương thực hay là củi lửa đều không tồn trữ đầy đủ, trong bọn họ, có thể có một nửa người đều không thể chống được đến mùa xuân năm sau. Chuyện này vốn là chuyện không thể bình thường hơn nữa trong tà nguyệt, nhưng Fillin lại có chút không quen.

Trải qua mấy chỗ nhà gỗ thưa thớt, qua nhiều năm, Fillin lại một lần nữa về đến cửa chính.

Cửa sắt đóng chặt, tuyết đọng khắp trong tiền đình, nhưng mấy con đường lát đá lại được dọn dẹp sạch, hiển nhiên trong gia tộc vẫn có người đang dọn dẹp trang viên.

Hắn vỗ mạnh cửa sắt, chỉ chốc lát sau, hai tên thị vệ trong phủ đệ đi ra, đồng thời một người trong đó nhanh chóng nhận ra thân phận của Fillin, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Ngài, ngài là... đại thiếu gia."

"Ta muốn gặp tước sĩ Syrte." Fillin bình tĩnh nói.

Tuy rằng người trong phủ đều biết Dawn đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện của quý tộc, thị vệ cũng không dám tự tác chủ trương, hai người nhanh chóng mở cửa sắt ra, một người dẫn hắn đi vào sảnh chờ đợi, một người thì thông báo cho quản gia.

Fillin không ngờ, người đầu tiên chạy ra lại là đệ đệ của mình, Miso Syrte.

"Ngươi đã không thuộc về nơi này, tại sao còn muốn trở về?" Hắn nhíu mày quan sát ca ca một phen: "Ngươi một mình tới? Tùy tùng đâu?"

"Ta đã không phải là kỵ sĩ." Fillin cười cười: "Đương nhiên sẽ không có tùy tùng đi theo."

"A, ta cũng quên mất, ngươi bị vương tử Biên Thùy Trấn đánh cho hoa rơi nước chảy, trở thành tù binh của hắn, hắn thả ngươi trở về?" Miso hừ một tiếng: "Có phải không có tiền sống qua mùa đông hay không? Ta có thể cho ngươi một chút, sau đó ngươi tự giác rời đi đi."

Thái độ của đối phương khiến cho Fillin thở dài, hắn có phản ứng như vậy cũng không khó hiểu —— bây giờ Miso Syrte đã trở thành người thừa kế thứ nhất của gia tộc, đương nhiên không hi vọng mình trở lại, miễn cho phức tạp.

"Không phải ta tới để lấy tiền, cũng không muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế với ngươi." Dawn trầm giọng nói: "Vương tử điện hạ mướn ta làm một đạo sư, ta rất hài lòng với cuộc sống bây giờ."

"Đạo sư?" Miso ngẩn người: "Sao ta không nhớ ngươi có học thức cao như vậy, có thể dạy bảo quý tộc khác?"

"Không phải dạy quý tộc, mà là dạy bình dân đọc sách viết chữ."

"Dạy bình dân..." Hắn cười lạnh nói: "Lời nói dối của người đúng là càng ngày càng thú vị, không phải là vị thê tử bình dân đó khiến cho ngươi mê đến thần chí không rõ đó chứ?"

"Đủ rồi!" Một tiếng quát khẽ đằng sau vọng đến, Miso lập tức run lên, Fillin nghe tiếng nhìn lại, phát hiện người tới chính là phụ thân của mình, tước sĩ Syrte: “Nữ sĩ Irene cũng không kém hơn quý tộc, chỉ thiếu một cái thân phận, ngươi nói nữa thì sẽ thất lễ."

"Phụ thân!" Miso cao giọng nói.

Tước sĩ không để ý đến con trai thứ: "Nghe thị vệ nói, ngươi có tin tức muốn nói cho ta biết?"

"Đúng thế." Fillin hành lễ, nói.

"Vậy thì đến thư phòng của ta đi."

...

Fillin đi theo phụ thân lên thư phòng trên lầu hai của phủ đệ, lúc đi qua đại sảnh, hắn thừa cơ hội nhìn bức chân dung treo trên tường một cái, dung mạo của người phụ nữ tóc lam đó lại hiện ra trước mắt hắn —— gần như giống hệt như người trong khu chợ bình dân. Hơn nữa không giống như chân dung, tấm chân dung này vẽ nhan sắc cực kỳ tiên diễm, chi tiết cũng tinh xảo hơn nhiều, ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng có thể thấy rõ.

Đi vào thư phòng, tước sĩ mở miệng nói trước: "Mùa thu, khi rạp hát diễn xuất, ta thấy được thê tử của ngươi, nàng khí sắc rất tốt, diễn kỹ cũng không có bị tiểu thư May làm cho phai mờ, xem ra các ngươi sống rất không tệ."

Fillin bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, hắn không ngờ phụ thân sẽ nói chuyện này trước, hắn trầm mặc một lát, sau đó mới gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta có chỗ ở của mình ở Biên Thùy Trấn, hơn nữa, đợi tà nguyệt năm nay kết thúc thì sẽ sinh con."

"Vậy rất tốt." Syrte chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Bây giờ từ Biên Thùy Trấn tới hẳn là không dễ dàng gì, tin tức ngươi muốn nói là?"

Dawn thu liễm cảm xúc: "Ta gặp một người phụ nữ ở thị trấn, dung mạo của nàng gyh như người trong bức chân dung trong đại sảnh."

Tay tước sĩ run một cái, suýt chút làm đổ ly trà, hắn ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn: "Ngươi nói cái gì?"

"Tóc lam hiếm thấy, dung mạo đẹp đẽ, ta tin chắc mình không có nhìn lầm." Fillin nói: "Nàng có phải là đời sau của người trong bức tranh hay không?"

"Không thể nào! Người đó là ——" Hắn ngừng một chút, sau đó lắc đầu nói: "Nàng không thể có đời sau."

"Là... như vậy sao?" Fillin cúi đầu xuống: "Như vậy có lẽ là ta tính sai."

"Ngươi chỉ vì chuyện này mà ngàn dặm xa xôi đi tới cứ điểm Epic?"

"Vâng, bởi vì ta còn nhớ ngài đã từng... tỏ vẻ tiếc nuối.”

Tước sĩ Syrte cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Thật?"

"Ngoại trừ độ dài của tóc không giống..." Fillin hồi tưởng lại: "Những cái khác hoàn toàn giống nhau. Ngài biết, từ khi sinh ra đến bây giờ, ta chỉ nhìn thấy được màu tóc như thế nào trong tranh, cho nên ta rất để ý."

"Nàng không thể nào là đời sau của người đó." Tước sĩ do dự, nói: "Nhưng nàng có thể là người trong bức tranh."

Cách nói của phụ thân khiến cho Fillin gần như không thể tin vào tai của mình, ý nghĩ này còn không thể tưởng tượng nổi hơn mình: "Người trong tranh? Ý của ngài là... nàng sống hơn bốn trăm năm?"

"Ta vốn không muốn nói những chuyện này cho ngươi." Hắn đứng dậy, nói: "Nàng là một phù thủy. Nếu là phù thủy, xảy ra chuyện gì cũng có thể. Đi theo ta."

"Đi đâu?"

"Tầng hầm, ta có một vài thứ muốn cho ngươi xem." Công tước gằn từng chữ: "Truyền thừa đến từ tổ tiên, cũng là ‘di vật’ mà nàng để lại."

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment