Roland bị câu "thời gian không nhiều" này làm cho giật nảy mình, hỏi rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ngươi đừng có nói đến một nửa rồi dừng có được hay không, khiến cho người ta sợ hãi."
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy thời gian năm năm rất dài?" Akesha nhíu mày nói: "Cái quy luật này ở Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất và lần thứ hai thì đều chính xác, bây giờ chẳng biết tại sao lại rút ngắn, hơn nữa... còn có thể trở nên ngắn hơn."
"Ta vốn cho rằng ngươi sẽ nói Hồng Nguyệt sẽ giáng lâm trong mùa đông năm nay." Roland nhún nhún vai. Dựa theo tiến độ nghiên cứu phát minh bây giờ, qua một năm nữa hắn có thể phổ cập súng đạn hoàn toàn mới cho toàn quân, chỉ cần kẻ địch không phải đao thương bất nhập thì trận chiến tranh này sẽ không phải là không có phần thắng. Điểm duy nhất cần phải chú ý chính là nhất định phải xây dựng lãnh địa đến mức có thể đủ để chống đỡ cho một trận đánh lâu dài, yêu cầu đất đai, nhân khẩu, tài nguyên đều đạt tới một cái tiêu chuẩn tương đối cao, có đầy đủ chiến lược, cho phép khi tác chiến thất bại thì có thể tạm thời rút lui, bảo tồn sinh lực.
Cho nên, chỗ khó không ở vũ khí mà ở chỗ nhất định phải xây dựng ra hai đến ba thành thị công nghiệp, liên tục cung cấp nhân khẩu, súng ống đạn được và lương thực cho chiến tranh. Hậu cần cam đoan thắng lợi, mà nhân số cam đoan hậu cần, tổng hợp lại, hắn phát hiện mình thiếu nhất vẫn là ban lãnh đạo đáng tin, phân công quản lý cán bộ và cán sự. Không có mấy thứ này, cho dù thống nhất Greyfort thì cũng không thể chỉnh hợp nó thành một cái cỗ máy chiến tranh hoàn chỉnh, nói không chừng những quý tộc đó còn sẽ kéo chân mình.
Quả nhiên, quốc gia có thể chiến đấu đều là quốc gia có độ giáo dục phổ cập tương đối cao, lời này một chút cũng không sai.
"Món vũ khí này tên là gì?" Akesha bỗng nhiên đổi đề tài: "Ta nhớ lúc ấy ngươi gọi nó là một trăm năm mươi hai milimet cứ điểm..."
"Hỏa pháo tiêu chuẩn cứ điểm." Roland bổ sung: "Sau này còn sẽ có phiên bản hạm pháo."
"Nếu như ngươi có thể phổ biến loại vũ khí này khắp chiến trường trước khi Hồng Nguyệt xuất hiện, nói không chúng ta chừng có thể ngăn cản được ma quỷ tiến công. Nghe Kaymer Schuider nói, những thứ ta làm ở phòng thí nghiệm hóa học cũng đều là một bộ phận của hoả pháo?" Akesha giống như là hạ quyết tâm: "Ta sẽ cố hết sức mình để sản xuất nitơ lỏng và oxy hóa lỏng cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể —— "
"Yên tâm." Hắn an ủi, nói: "Chúng ta sẽ chiến thắng ma quỷ."
"Hôm nay phải làm nhiều như vậy sao?" Evelyn duỗi ngón tay ra chấm vào trong vạc rượu một cái, đưa lên đầu lưỡi nếm, vị cay độc hình như lại càng đậm một chút. Dựa theo yêu cầu của điện hạ, rượu đế càng thuần càng tốt, thậm chí trong rượu ngon nhất có thể không thêm nước, mỗi một giọt đều là hương thuần —— mặc dù nàng cảm thấy rượu đế mình sản xuất càng ngày càng tới gần cái điện hạ nói, nhưng lại càng ngày càng xa ‘mỹ vị’.
"Đúng vậy, vất vả cho ngươi." Người quản lý nhà máy rượu dán số hiệu lên vạc rượu, gật gật đầu với nàng: "Xin thay ta vấn an điện hạ."
"Những thứ này... có thể bán thật sao?" Evelyn nghi ngờ nói, với kinh nghiệm đã từng kinh doanh quán rượu của nàng, chỉ sợ có rất ít người có thể uống được hương vị cay độc như vậy.
"Cái này, ta cũng không biết." Đối phương nở nụ cười: "Nhưng mà cứ cách một thời gian, đều sẽ có người tới chở một nhóm đi, cho nên ta nghĩ có lẽ vẫn có người thích."
Gánh nặng trong lòng Evelyn được giải quyết, nếu như không ai chịu uống cái này, không chỉ là điện hạ thất bại, ngay cả mình cũng sẽ mất đi giá trị... vẫn còn may, không phải như nàng nghĩ, xem ra điện hạ không hổ là xuất thân quý tộc lớn, quả nhiên rất am hiểu khẩu vị của quý tộc. Nàng nở nụ cười: "Như vậy ta đi trước."
Rời khỏi nhà máy rượu, Evelyn đi qua con đường gió lạnh lạnh thấu xương, trở lại thành bảo, không khí ấm áp lập tức bao vây nàng. Trong phòng và ngoài phòng giống như là hai thế giới, nàng hít một hơi thật sâu, cởi áo khoác, để ấm áp cách mình gần thêm một chút.
Cuộc sống thoải mái dễ chịu như thế này, đổi lại trước kia hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, mùa đông nếu không chen chúc bên cạnh chậu than với người nhà thì cũng co rút trong chăn. Cảnh tượng như trong thành bảo, khác gì thần quốc bốn mùa như mùa xuân mà giáo hội tuyên bố? Hơn nữa điện hạ còn nói muốn phổ cập hệ thống sưởi ấm đến khu cư xá bình dân, để lĩnh dân cũng có thể rời xa giá lạnh của Tà Ma Chi Nguyệt. Nàng không biết có bao nhiêu tín đồ của giáo hội đã tới thần quốc, nhưng ở chỗ này, phù thủy được gọi là nanh vuốt của ma quỷ và bình dân lại được trải nghiệm trước, nếu như bị đám tín đồ đó biết thì sợ là sẽ hâm mộ đến nghiến răng.
Vương tử điện hạ quả là một người không gì không làm được.
Đi qua đại sảnh, Andrea, Ashes và Shavi đang đánh bài poker.
"Một đôi tám!"
"Nếu không lên."
"Một đôi hai! Ta thắng." Andrea đắc ý cười nói: "Ashes còn có sáu lá bài, thừa nhiều nhất, mau giao phiếu nợ kem ly ra!" Sau đó nàng quay đầu vẫy vẫy tay với Evelyn: "Ha ha, muốn chơi chung không?"
Evelyn không khỏi hiếu kì nói: "Phiếu nợ kem ly là cái gì?"
"Là cá cược." Đối phương khoát khoát tay: "Ai thua phiếu nợ nhiều nhất thì phải nộp kem ly bánh mì lấy được trong lần tiếp theo cho bên thắng. Thế nào, thử một lần không?"
Evelyn cảm thấy do dự, đây là một cơ hội làm quen với phù thủy chiến đấu khó được, như ở Đảo Trầm Thụy, cho dù là Andrea hay là Ashes đều nhân vật gần với đại nhân Tilly, bình thường ngay cả mặt cũng rất ít gặp được, đừng nói tới chủ động mời mình tham gia hoạt động với các nàng. Hơn nữa đấu địa chủ cũng đúng là rất thú vị, quy tắc đơn giản, lại thay đổi nhiều, còn cần đồng đội phối hợp, có thể chơi cả ngày. Nhưng mà...
"Ách, chẳng mấy chốc sẽ tiến hành kì thì cuối kỳ, các ngươi không định ôn tập sao?"
"Ý ngươi nói là kiểm tra khóa cơ bản buổi tối?" Andrea bĩu môi: "Đều là mấy thứ đơn giản, không cần đọc sách cũng có thể đáp được."
Hai người khác gật đầu theo.
Không sai... Andrea là quý tộc, kiến thức bản thân đã cao hơn mọi người một bậc, Ashes và Shavi cũng đều có thể đọc viết, nhìn như vậy, mình là người lạc hậu nhất.
"Ta... không chơi." Nàng do dự một lát: "Các ngươi tiếp tục đi, ta về phòng xem sách."
Bỏ lại ba người có chút bất ngờ, Evelyn bước nhanh về tòa nhà phù thủy, đẩy cửa gỗ nhà ở ra, phát hiện Candlelight đang ngồi ở bên cạnh bàn trong phòng khách, luyện giải đề toàn trong sách giáo khoa.
"Ngươi về rồi?"
"Ừm." Nhìn thấy Candlelight vùi đầu luyện tập, nàng bỗng nhiên cảm thấy yên tâm không ít: "Ôn tập như thế nào?"
"Coi như không tệ, tự nhiên và toán có chút khó hiểu." Candlelight cười nói: “Ngươi thì sao?"
"Ta cũng vậy." Evelyn gật đầu nói: "Chúng ta ghi chú lại chỗ nào không hiểu, tối đi hỏi tiểu thư Anna."
"Được."
Nghe lão sư Scroll nói, những sách này vốn đều là Roland điện hạ tự tay viết, cũng là một phần học thức trong đầu hắn, nếu như nắm giữ những thứ này, mình cũng có thể có được một phần khả năng không gì không làm được như hắn chứ? Evelyn thầm nghĩ, so với năng lực trời sinh đã được quyết định, ít nhất phương diện này nàng có thể dựa vào cố gắng để lấy được tiến bộ. Coi như các quý tộc trở nên không còn thích uống rượu đế cay độc thì mình cũng có thể làm một lão sư trong lãnh địa mà không đến mức không làm được gì khác. Vì thế, nàng gần như có thời gian thì mở sách giáo khoa ra, gặm những cái từ ngữ thâm ảo và biểu thức số học đó, phòng của Anna, Scroll và Wendy cũng trở thành nơi mà nàng thường đến.
Lần trước, thành tích kiểm tra của mình là hạng chót, lần này nàng tin tưởng sẽ không như thế.
Như vậy, trước hết đặt ra một cái mục tiêu nho nhỏ, vượt qua Macy! Nàng tự nhủ.
………………………………………………………………………………...