Khi bóng tối biến mất, Mael phát phát hiện mình đứng trên một quảng trường trống trải.
Tất cả trước mắt đều giống như đã từng gặp... nhà dân thấp bé, nhà đạo vẫn đang trong quá trình xây dựng, giáo đường đá mới tinh. Trên mặt đất khô ráo, kiên cố, không có vết tích tuyết đọng, ánh nắng thoắt ẩn thoắt hiện trên tầng mây trên đỉnh đầu, gió nhẹ ấm áp, nhu hòa thỉnh thoảng thổi qua gương mặt, hoàn toàn không giống như đang ở trong tà nguyệt.
Khoan đã, hắn bỗng nhiên nhận ra được, nơi này không phải là Thánh Thành cũ khi mình vừa mới trở thành giáo đồ? Lúc ấy trên quảng trường, chính Obas Llane miện hạ chủ trì nghi lễ rửa tội.
"Hóa ra chỗ khiến cho ngài ấn tượng sâu sắc nhất chính là nơi này." Sau lưng đột ngột vang lên tiếng Angela: "Đúng là một chỗ tốt."
Người thuần khiết!
Ký ức rời rạc nhanh chóng được nối liền lại, hắn cảm thấy lửa giận đột nhiên dâng trào, xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, gằn từng chữ từng câu, nói: "Angela, ngươi điên rồi sao!"
Nàng cũng dám sử dụng năng lực với mình!
Hơn nữa, tại sao Thần Phạt Chi Thạch mình đeo không có có tác dụng?
"Ta biết rất rõ mình đang làm cái gì." Angela cười cười: "Ngược lại là ngài... chỉ sợ ngài vẫn chưa hay biết gì. Không sao, nơi này là thế giới ý thức, thời gian nhiều đến dùng không hết, ta có thể chậm rãi giải thích cho ngài nghe."
Chiến trường linh hồn, Mael cũng không xa lạ gì với năng lực này, trong thế giới của người bị ăn mòn, dựa vào ý thức chiến đấu, bên thắng đạt được tất cả, kẻ bại mất đi tất cả. Đây cũng là năng lực triệu hoán cực kì hiếm thấy, nếu như không đeo Thần Phạt Chi Thạch thì gần như tránh cũng không thể tránh. Nhưng... đáng chết, rõ ràng mình đeo Thần Phạt Chi Thạch!
Hắn đưa tay móc viên tinh thạch màu xanh da trời trong túi ra, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, hình dáng hình đa giác của nó phản chiếu ra ánh sáng xanh thẳm, cũng không có bất kỳ cái gì khác thường.
"Tại sao?" Mael nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngài nói thần thạch sao?" Angela mỉm cười nói: "Rất đơn giản, lĩnh vực rung động của nó đã bị san bằng. Đương nhiên, đối với phàm nhân thì hoàn toàn không cảm thấy được có gì khác."
Rung động bị san bằng? Giáo hoàng không nhịn được mở to hai mắt nhìn, người có thể tiêu trừ hiệu quả cấm ma của Thần Phạt Chi Thạch, trong thánh thành chỉ có một —— người thuần khiết Isabella.
Đây là... phản bội trắng trợn!
Bọn kĩ nữ đáng chết này! Mael cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, nóng nảy, phẫn nộ khiến cho hai tay hắn run nhè nhẹ, nếu biết trước những công cụ này hoàn toàn không đáng tin cậy, khi mình lên ngôi thì nên chuyển hóa toàn bộ bọn họ thành quân thần phạt mới đúng! Cố hết sức khắc chế cơn tức này, hắn oán hận nói: "Chuyện khi nào?"
"Ta nào biết được nàng ra tay khi nào, không phải ngài nhốt ta trong nhà lao dạy dỗ một phen sao?" Angela nhún vai: "Ta chỉ phó thác nàng làm như vậy, chỉ thế thôi."
"Tốt một câu phó thác! Nếu như không phải là các ngươi âm mưu đã lâu thì sao nàng có thể tuỳ tiện làm ra hành vi tiết độc thần linh như vậy được!" Không đúng, trong lòng của hắn bỗng nhiên giật thót, chỉ có hai người bọn họ thì cũng không thể nào làm được điều này... sau khi tiếp nhận vị trí Giáo hoàng, hắn lập tức đi vào trong giáo đường, vào trong phòng ngủ vốn thuộc về Obas Llane miện hạ, nơi đó không chỉ có vô số các loại cơ quan, còn có nhiều tên võ sĩ thẩm phán phòng giữ liên tục. Lại thêm đầu giường trưng bày mấy viên thần thạch cao cấp, mỗi ngày mình đều tiện tay lấy dùng, ở đâu cũng có thị vệ đi theo, sao nàng có cơ hội ra tay được?
Nghĩ đến đây, Mael tỉnh táo lại: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì, chỉ vì trả thù ta trách phạt ngươi sao? Cho dù ngươi giết ta thì cả cái hang động bên dưới lồng đều là khu vực thần thạch ảnh hưởng, ngươi có thể trốn đi đâu? Một khi rơi xuống đất thì sẽ bị quân thẩm phán chờ ở dưới nhìn ra mánh khóe, sau đó bắt ngươi. Đừng vọng tưởng mình có thể giấu diếm được cơ quan của Bí Khu, chờ đến khi bọn họ khởi động tra tấn thẩm vấn, ngươi sẽ phát hiện quất roi như vài ngài trước chỉ là gãi ngứa."
"Ta cũng không định bỏ trốn." Angela lắc đầu: "Ta muốn thay thế ngài, tiếp nhận vị trí Giáo hoàng."
"..." Mael giật mình, hắn tưởng tượng vô số tình huống, duy chỉ không ngờ được mình sẽ nghe thấy câu trả lời như thế này: "Người thuần khiết trở thành Giáo hoàng? Ngươi đúng là ý nghĩ hão huyền, người lên ngôi trước mặt đông đảo tín đồ đại giáo đường là ta! Ngươi cho rằng giết chết ta thì bọn họ sẽ tán thành quyền lực của ngươi?"
"Ta không cần lộ diện trước mặt rất nhiều người, chỉ làm ‘người truyền dụ’ của Giáo hoàng là được rồi." Angela không thèm quan tâm, nói: "Ngài xêm, Obas Llane miện hạ cũng thường ở Thánh Điện bí mật, ngẫu nhiên ra ngoài thì sẽ đeo mặt nạ. Dưới tình huống này, ai sẽ phát hiện Giáo hoàng đã đổi người đâu?"
"Ngươi hoàn toàn không giấu diếm được đến lúc đó! Không nghe thấy ta mới nói gì sao? Chỉ cần cái lồng rơi xuống đất, không nhìn thấy ta, ngươi sẽ lập tức bị bọn họ khống chế lại!" Mael gầm nhẹ: "Bây giờ thả ta ra ngoài còn kịp, ta có thể xem như chưa từng thấy những gì ngươi làm!"
"Một khi trận chiến linh hồn bắt đầu thì không thể kết thúc." Angela cười nói: "Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không bắt ta, ngay từ đầu ngài đã nghĩ sai."
Sẽ không bắt nàng... là có ý gì? Giáo hoàng nhíu mày, trừng mắt nhìn người thuần khiết, muốn nhìn ra thứ gì từ trong ánh mắt của nàng, nhưng trong đôi mắt đó ngoại trừ ánh sáng lấp lóe động lòng người ra thì cũng không có bất cứ khiếp sợ hay bối rối gì. Nàng cũng không có dời ánh mắt mà là lẳng lặng nhìn mình, giống như đang trần thuật một chuyện quá bình thường.
Mael bỗng nhiên cảm thấy một tia sét xẹt qua trong đầu!
"Dù cho từ bỏ cũng là lựa chọn sáng suốt."
"Đứa nhỏ, xin lỗi."
Hắn há to miệng, lại cảm thấy cổ họng bị hai bàn tay to bóp chặt, gần như không phát ra được tiếng nào. Trong lòng không ngừng trầm xuống, giống như là rơi vào trong hầm băng. Qua hồi lâu, hắn mới khó nhọc nói: "Chẳng lẽ tất cả đều là Obas Llane —— "
"Rốt cuộc ngài cũng hiểu rõ." Angela nhíu mày: "Giáo hoàng miện hạ đã dặn dò tất cả thị vệ và võ sĩ thẩm phán của Thánh Điện bí mật —— bọn họ vĩnh viễn sẽ không rời khỏi lòng đất, lệnh cũng chỉ nghe một mình Giáo hoàng. Ngài tiếp nhận quyền trượng ở giáo đường trên mặt đất, lại vẫn không phải là người đứng đầu Thánh Điện bí mật." Nàng cười khẽ hai tiếng: "Ngẫm lại xem, chúng ta đang ở trên đỉnh hang, dưới chân chính là cơ cấu hạch tâm của giáo hội, và đây là nơi duy nhất có thể tránh được tất cả thủ vệ trên mặt đất, đồng thời không bị Thần Phạt Chi Thạch ảnh hưởng, ngươi không cảm thấy nó chính là một sân khấu rất tuyệt vời sao?"
Người thuần khiết không cười nữa, ánh sáng trong mắt như là ngọn lửa bùng lên: "Đây cũng là chiến trường miện hạ an bài cho chúng ta, khi linh hồn chi chiến kết thúc, người sống sót sẽ trở thành kẻ thống trị chân chính của giáo hội."
Lại có... chuyện như vậy! Mael cảm thấy cổ họng khô khốc, lão già đáng chết, bởi vì cảm thấy mình trộm lấy quyền lực vốn thuộc về phù thủy mà nên muốn dùng phương thức này để chuộc tội? Quá là buồn cười!
Thần thái lấp lóe trong ánh mắt đối phương, rõ ràng là ngọn lửa dã tâm cháy hừng hực, đây là cảm xúc phải nói là không thể thấy được trên người người thuần khiết —— từ sinh các nàng sinh ra, đã bị giáo dục như công cụ, đối với tầng lớp cấp cao của giáo hội thì nên trung trinh không hai lòng mới đúng. Nếu như không phải thôn phệ những người cả gan làm loạn đó... không, gặp quỷ, Mael chợt nhớ tới trước khi tấn công vương quốc Wolfheart, miện hạ từng lẩm bẩm.
"Ta sẽ phái hai người thuần khiết hỗ trợ ngươi tác chiến, không ai có thể trốn thoát được khi bị các nàng săn giết."
Chẳng lẽ hắn chưa hề nghĩ tới, cướp đoạt ký ức của Lang Vương và nữ vương Greenwater sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào cho Angela sao?
Nhớ lại biểu cảm như trút được gánh nặng của Obas Llane, rốt cục hắn cũng nhận ra được hàm ý trong câu nói trước khi lâm chung của đối phương. Mael tức giận cắn chặt hàm răng, sao lão già đó có thể không cân nhắc đến điểm này! Vì để cho dã tâm trở lại trong lòng người thuần khiết một lần nữa, hắn đã chuẩn bị từ trước hết.
Đây chính là kết quả mà ngươi hi vọng có thể nhìn thấy sao, Giáo hoàng miện hạ?!
………………………………………………………………………………...