Vùng biển Fiordland, Đảo Trầm Thụy.
Khi một căn nhà cuối cùng dâng lên, đường chân trời đã trở nên mờ nhạt. Mặc dù không nhìn thấy trời chiều nhưng chút nắng còn sót lại chiếu qua tầng mây vẫn để lại một đường chỉ màu vàng óng ánh trên mặt biển. Nếu như không phải một luồng gió lạnh thổi vào mặt thì cảnh tượng như vậy không khác gì mùa thu.
"Tốt, như vậy thì có thể hoàn thành." Lian nhấc nhấc khăn quàng cổ trên cổ, để lỗ tai cũng có thể được bao phủ bởi bông vải lông mềm mại: "Tiếp theo chỉ cần đưa đồ dùng trong nhà và giường vào là có thể ở được."
"Kiệt tác!" Durat Goldbeard vỗ tay, nói: "Chỉ dùng thời gian nửa tháng thì xây dựng được nhiều phòng ốc như vậy, ta còn tưởng rằng lúc đó đại nhân Tilly chỉ nói ngoa mà thôi."
"Đại nhân Tilly chưa từng gạt ai." Zephyr xen vào một câu.
"Đúng đúng." Hắn sờ lấy cái cằm chẻ thật dày, nói: "Như vậy thì ta cũng có thể yên tâm chuyển nhân dân đến đây. Hả? Đây là cái gì?"
Thương nhân đến từ Crescent Bay tò mò lục lọi lỗ khảm hở ra, nằm ở dưới thấp trong phòng, còn cúi người đưa đầu vào bên trong nhìn trái nhìn phải.
"Đây là thứ để sưởi ấm mà ta học được ở Tây cảnh, gọi là giường sưởi." Lian giải thích: "Nó nối liền với nhà bếp, chỉ cần bên kia có lửa, trong hố cũng sẽ trở nên ấm áp. Đến lúc đó trải một miếng ván gỗ lên trên, trên đó để nệm bằng vải bố hoặc cỏ mì thì cho dù là làm ghế dài hay là làm giường đều thoải mái dễ chịu hơn đồ dùng trong nhà bình thường nhiều —— ở mùa đông thì càng như thế."
"Thiết kế thú vị." Durat nhìn về phía Lian: "Nếu như thuê ngươi dài hạn thì cần bao nhiêu kim long?"
"Hừm... có ý gì?" Lian nao nao.
"Đi Crescent Bay làm việc, trong lãnh địa của ta còn có vài khu vực vắng vẻ không có khai phá, năng lực của ngươi chính là trợ giúp tuyệt vời nhất." Hắn xoa xoa tay nói: "Cần phải trả cho "Ma Chú Ngủ Say" bao nhiêu miếng kim long thì đại nhân Tilly mới chịu cho ngươi đi theo ta?"
"Không, ta không nghĩ tới chuyện rời đi —— "
"Ở nơi đó, ngươi có thể sống một cuộc sống tốt hơn ở đây nhiều." Durat ngắt lời: "Có thể ở trong nhà lớn với ta, mỗi ngày đều có thể hưởng thụ rượu ngon và thịt rừng đến từ bốn vương quốc lớn, đi đến bất kỳ chỗ nào thì đều có người hầu bên cạnh —— đây chính là cuộc sống mà rất nhiều người khát vọng, chỉ cần ngươi làm việc cho ta, tất cả đều không là vấn đề. Hơn nữa, không phải đại nhân Tilly đã nói sao, "Ma Chú Ngủ Say" hữu cầu tất ứng, phí tổn chiêu mộ có nhiều bao nhiêu thì ta cũng trả nổi."
Lian cau chân mày lại, loại thái độ này nàng cũng không xa lạ gì, luôn miệng nói là thuê nhưng trên thực tế thì không khác gì mua đứt mình. Ngay khi nàng muốn lớn tiếng quát lớn vài câu thì Zephyr khẽ giữ tay nàng lại: "Hữu cầu tất ứng cũng không có nghĩa là nhất định phải đáp ứng, có một số việc phù thủy cũng không thể làm được, hơn nữa một điều kiện khác để hoàn thành hiệp ước chính là nhất định phải được người trong cuộc đồng ý mới được."
"Ý của ngươi là ta đưa tiền vẫn không được? Ta chưa thấy kiểu làm ăn như vậy bao giờ." Durat có chút khó chịu nói: "Chẳng lẽ lời tuyên bố lúc các ngươi mở "Ma Chú Ngủ Say" chỉ là để trêu đùa chúng ta? Tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ không có ai làm ăn với các ngươi."
"Vậy cũng không chắc." Sau lưng bỗng có người tiếp lời: "Cho dù là Fiordland hay là bốn vương quốc lớn, nghiệp đoàn do phù thủy tạo thành chỉ có một chỗ này, ngươi không đến thì tự nhiên sẽ có người khác tới."
"Ngươi là ——" Thương nhân quay đầu lại, không khỏi khẽ giật mình: "Thun… Thunder đại nhân!"
"Khi ‘Ma Chú Ngủ Say’ lập quy định, ta có ra ý kiến là khi ký hiệp ước thì người được thuê có quyền xem xét tính nguy hiểm có thể tồn tại, cũng không thể núi đao biển lửa cũng buộc các nàng đi làm chứ." Thunder cười vang nói: "Ngươi cảm thấy có vấn đề sao?"
"Không... chuyện này mười phần hợp lý." Durat nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Vậy... sau này còn phải làm phiền ngươi, tiểu thư Lian."
"Hô." Lian nhìn một đoàn người của thương nhân rời đi, thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn ngài."
"Không sao, ta cũng chỉ đi ngang qua thôi." Thunder cười cười: "Không phải ngươi đi theo đại nhân Tilly đến Tây cảnh sao?"
"Ừm, nhưng mà ta và Honey, Zephyr về trước, bởi vì Đảo Trầm Thụy cần chuẩn bị vật tư và phòng ốc để qua mùa đông." Nàng kể sơ lại mọi chuyện: "Ngài hoàn thành chuyến thám hiểm của mình rồi sao?"
"Ha ha ha, không sai... đó đúng là một chuyến lữ trình không thể tưởng tượng nổi." Nói đến chuyện thám hiểm, hai mắt Thunder lập tức phóng ra ánh sáng: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy trong biển rộng lại có mặt biển có độ cao hoàn toàn khác biệt, thuyền gần như giống như là bay lên và hướng thẳng đứng về phía vách đá do sóng tạo thành, nhưng chúng ta đã không rơi xuống biển! Nếu không được tận mắt chứng kiến thì ta sẽ không bao giờ tin trên đời lại có cảnh tượng kỳ lạ đến vậy."
"Độ cao khác biệt ... mặt biển?" Lian lẩm bẩm nói. Đó là một cảnh tượng như thế nào? Nước biển cũng không phải tảng đá, chẳng lẽ sẽ không chảy xuống sao?"
"Ừm, ta đặt tên cho nó là ‘hải tuyến’, ngay ở phía đông bắc của Shadow Islands. Sau khi đi qua, nó giống như một sợi dây dài nhìn không thấy giới hạn, chia hải dương thành hai phần hoàn toàn khác nhau." Hắn hưng phấn vỗ vỗ ngực: "Ta đã không kịp chờ đợi muốn nếm thử chuyến đi thuyền càng xa hơn tiếp theo!"
Không hổ là nhà thám hiểm kiệt xuất nhất Fiordland, trở về, chuyện đầu tiên nói tới chính là mạo hiểm mà không phải là đứa con gái đang ở Tây cảnh xa xôi của mình... Lian nhìn đối phương thao thao bất tuyệt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ bên ngoài chợt hạ, Lian leo lên giường —— đây cũng là thời khắc nàng buông lỏng nhất trong một ngày. Hơn một tháng nay, ngoại trừ xây dựng một đống phòng ốc mới ra, nàng còn cải tạo nhà ở cũ của phù thủy một lần. Nằm trên giường sưởi ấm áp với mọi người, kể lại hết thảy những gì mình chứng kiến ở Biên Thùy Trấn, trả lời đồng bạn khi thì hiếu kì, khi thì hâm mộ hỏi thăm, mỗi lần đều có thể trò chuyện đến nửa đêm.
Lần này là nói về Nấm Birdsnout.
Khi nói đến cho nó vào trong bơ lăn vài vòng, nướng đến hai mặt vàng ươm, lại rải lên chút muối thì sẽ tạo thành một món ăn cực kỳ ngon, xung quanh đồng loạt vang lênn tiếng nuốt nước bọt.
"A... ta cũng muốn ăn nó." Shadow ồn ào nói: "Trên thuyền, ăn một tháng cá khô, bây giờ trong miệng toàn là mùi muối tanh."
"Thật tốt." Marye không nhịn được bóp Lian một cái: "Nếu như người mà ca ca của đại nhân Tilly mời lúc trước chính là ta thì tốt."
"Ha ha, còn có chuyện thần kỳ hơn nữa mà các ngươi chưa nghe thấy đó." Có người cười nói: "Nơi đó, tắm rửa thì nước chảy thẳng từ trong tường ra, còn có xà bông thơm, sau khi tắm thì có thể khiến toàn thân tỏa ra mùi thơm."
"Có thứ này thật?" Shadow hiếu kỳ nói.
"Đương nhiên, ta còn đem một cục về." Lian bĩu môi: "Nhưng mà đã sử dụng hết."
"Đừng nói cái này, ít nhất các nàng còn trải nghiệm rồi, ta đi theo đại nhân Tilly đến Tây cảnh, sau đó lập tức đón các nàng trở về, không được hưởng thụ cái gì cả!" Zephyr phàn nàn.
Nghe các phù thủy mồm năm miệng mười thảo luận, trong đầu Lian bỗng nhiên kìm lòng không được mà xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu như người muốn thuê mình dài hạn chính là Roland Wimbledon điện hạ mà không phải Durat Goldbeard, mình có đồng ý hay không?
Suy nghĩ một chút, nàng phát hiện nếu như đối phương là Roland, mình lại không thể nói ra lời từ chối được.
Đúng là mất thể diện!
Lian rụt vào trong chăn, nhìn quanh trái phải một chút, cũng may bây giờ đã tắt đèn, sẽ không ai phát hiện ra chút tâm tư nhỏ của mình.
Nhưng mà khi nào thì đại nhân Tilly mới có thể chấp nhận Roland điện hạ đây?
Nếu như bọn họ có thể ở chung với nhau mãi thì tốt biết bao nhiêu... Lian nắm chặt khăn quàng cổ đang ôm trong ngực, cứ như vậy, mình cũng được, những phù thủy khác cũng được, đều có thể vui vẻ sinh sống ở Biên Thùy Trấn.
………………………………………………………………………………...