Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 403

Chương 403
Chương 403

...

Nanawa ngồi dậy trên giường, ngáp một cái rõ to.

Nhìn ngoài cửa sổ trắng bệch, vẫn là cảnh tuyết không chút thay đổi.

Cô gái nhỏ lưu luyến không rời, bò ra khỏi chăn ấm áp, mặc quần áo mùa đông dày, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, thấy dì Aida đang quét phòng khách.

"Buổi sáng tốt lành." Nàng hàm hồ nói.

"A, công chúa nhỏ, ngươi dậy rồi." Aida cười với nàng: "Muốn ăn điểm tâm sao? Đã hâm nóng rồi."

"Ừm." Nanawa ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, liếc nhìn căn phòng một vòng, không có tìm được bóng dáng phụ thân: "Phụ thân ta đâu?"

"Đại nhân Pyne đã ra ngoài từ sớm." Aida nói vọng từ phòng bếp ra: "Cõng theo súng săn cán màu bạc trắng."

Quả nhiên, nàng bĩu môi, đoán chừng lại đi lên tường thành luyện tập bắn —— từ khi dùng súng kíp đối kháng tà thú, hắn say mê loại vũ khí rung động ầm ầm này. Mỗi ngày đều ôm nòng súng cọ qua cọ lại không nói, rảnh rỗi thì lên trên tường thành, thậm chí còn lấy năng lực chữa bệnh của mình làm thẻ đánh bạc, lấy được một cây súng kíp đặc chế từ chỗ Roland điện hạ.

Đều do điện hạ nói súng săn ống dài mới là trang bị tiêu chuẩn thấp nhất của thợ săn, Nanawa nghĩ, nếu như mẫu thân còn, hẳn là hắn sẽ không suốt ngày chạy ra bên ngoài như vậy.

"Bữa sáng tới rồi." Aida đưa hai cái dĩa bốc hơi nóng tới trước mặt Nanawa: "Trứng ốp lếp và bánh mì trắng, mau ăn khi còn nóng."

"Cảm ơn."

Bữa sáng hẳn là đã làm xong trước khi phụ thân đi ra ngoài, vì tránh cho lạnh, còn để trong nước nóng giữ ấm, chỉ có dì Aida thận trọng mới làm như vậy. Nếu để cho phụ thân chăm sóc mình, chắc chắn mình sẽ được ăn trứng gà đã lạnh tới cứng còng.

Nanawa không khỏi thở dài.

Nếu như có thể gả nàng cho phụ thân thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng mà cô gái nhỏ cũng biết khả năng thực hiện hi vọng này không lớn, Aida là tôi tớ trong nhà, bây giờ phụ thân lại là quý tộc trong Biên Thùy Trấn —— căn cứ tri thức mình hiểu biết được, quý tộc và người bình thường rất khó kết hợp với nhau.

Nhanh chóng giải quyết xong bánh mì và trứng gà, Nanawa lau lau miệng, nói lớn: "Ta đi bệnh viện."

"Được rồi." Aida buông cái chổi trong tay xuống, đưa nàng đưa tới cửa, ngồi xổm người xuống buộc khăn quàng cổ lên cho nàng: "Trên đường cẩn thận, tiểu thư Pyne."

"Ừm!"

Nanawa đội tuyết nhỏ ra khỏi cửa.

Đây là nhiệm vụ của nàng mỗi ngày: Sáng sớm từ trong nhà đến bệnh viện, nếu có người bị thương thì cứu trợ người bị thương, nếu như không có thì dùng động vật để luyện tập năng lực. Giữa trưa trở lại thành bảo ăn cơm trưa với Roland điện hạ, buổi chiều tiếp tục ở bệnh viện, cho tới đêm khuya mới trở về nơi ở —— nàng cũng là phù thủy duy nhất không có ở lại trong thành bảo.

Tuy nói thời gian ở bệnh viện có chút nhàm chán nhưng vì để cho những người bị thương, bệnh có thể được chữa trị nhanh chóng, nàng kiên trì được. Mà một động lực khác cho nàng chính là nét mặt tươi cười và sự nhiệt tình của dân chúng trong trấn.

"Nanawa đại nhân, buổi sáng tốt lành!"

"Tiểu thư thiên sứ, lại đi bệnh viện sao?

"Hôm nay thời tiết không tốt lắm, chú ý sức khỏe nha."

"Ăn sáng xong chưa, tiểu thư Pyne, ta vừa nấu cháo lúa mì nóng hổi, đến ăn một chén đi!"

Đi trên đường, tiếng chào hỏi giống như vậy liên tục không ngừng, so với một năm trước, hoàn toàn là hai loại cảnh ngộ —— các tỷ muội đều nói, bây giờ nàng đã là phù thủy được hoan nghênh nhất Biên Thùy Trấn, ngay cả Anna cũng không thể sánh bằng. Nanawa lại không để ý đến chuyện ai được hoan nghênh hơn, nàng chỉ thích không khí bây giờ, mỗi một dân trấn được nàng cứu chữa đều sẽ thân thiết hỏi thăm nàng, chuyện này khiến cho trong lòng nàng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Anna tỷ tỷ nói không sai, Nanawa nghĩ, chỉ có kiên cường đối mặt với thành kiến mới có thể thay đổi.

Đi vào bệnh viện, binh sĩ Đệ Nhất Quân thủ ở cửa ra vào cung kính hành lễ với nàng: "Xin chào, tiểu thư Nanawa."

"Buổi sáng tốt lành, có người bị thương được đưa tới sao?"

"Tạm thời không có." Binh sĩ đáp: "Nhưng có bạn của ngài tới."

Bạn? Nàng nao nao, chẳng lẽ là Anna đến thăm nàng? Nghĩ tới đây, Nanawa vung chân chạy lên lầu hai, đẩy cửa ra, nhìn thấy Mystery Moon, Hummer và Lily đang buồn bực ngán ngẩm nằm dài lên bàn, nhìn thấy nàng xuất hiện, ba người lập tức đứng dậy vây quanh.

"Các ngươi..."

"Ha ha, có phải cảm thấy rất kinh hỉ hay không? Chúng ta tới tìm ngươi chơi nha!" Mystery Moon giơ tay reo lên.

"Bởi vì Mystery Moon nói dù sao ở trong thành bảo cũng nhàn rỗi, không bằng đi ra một chút." Hummer bổ sung.

"Các ngươi đúng là rảnh rỗi, nhưng ta hoàn toàn không có rảnh, còn có nhiều hàng mẫu trùng nhỏ cần ta quan sát." Lily đi sau cùng, phàn nàn: "Hơn nữa hẳn là tiểu thư Nanawa cũng bề bộn nhiều việc mới đúng, các ngươi cho rằng nàng giống như các ngươi sao?"

"Thật sao? Hôm qua ta nhìn thấy ngươi ngủ gà ngủ gật trước kính hiển vi, rõ ràng là không kiên nhẫn được nữa nha." Mystery Moon nhún nhún vai.

"Đâu, nào có!"

Hóa ra không phải Anna, trong lòng Nanawa có chút thất vọng, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại. Bây giờ Anna tỷ tỷ là người bận rộn nhất bên người điện hạ, đương nhiên không thể nào giống như trước đây, thường xuyên đến thăm mình, cũng là bất đắc dĩ.

"Không, ta cũng rất rảnh." Nàng cười nói: "Cám ơn các ngươi."

"Khục khục... nếu ngươi cũng nói như vậy, vậy ta sẽ ở lại với ngươi." Lily quay đầu: "Trùng nhỏ để ngày mai quan sát cũng không có gì đáng ngại."

"Chúng ta sẽ chơi cái gì?" Hummer hỏi.

"Còn phải hỏi sao." Mystery Moon móc một bộ bài từ trong ngực ra: "Đương nhiên là cái này!"

"Ài, đấu địa chủ thì thú vị thật đó, nhưng chỉ có thể chơi ba người."

"Không, không phải đấu địa chủ." Nàng lắc đầu, tỏ vẻ thần bí nói: "Là một loại cách chơi mới, có thể cho bốn người cùng chơi với nhau, đấu xem ai ra bài nhanh hơn, hôm qua ta mới học được từ Andrea!"

"Đội bài ba người từ Đảo Trầm Thụy?" Lily vỗ trán nói: "Học ai không tốt, ngươi đi học các nàng... nếu như dùng thời gian đó để học tập kiến thức mới từ điện hạ, ngươi cũng không đến mức cho tới bây giờ cũng không có chút tiến bộ nào."

"Những thứ này cũng được truyền từ Roland điện hạ." Mystery Moon kháng nghị: "Sao lại không được tính là học tập kiến thức mới từ điện hạ."

"Trừ ngươi ra, hẳn là trong Liên Minh Phù Thủy không có ai khác nghĩ như vậy." Lily trừng nàng một chút.

"Ta cũng muốn học..." Hummer nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Nanawa nhìn, không nhịn được cười ra tiếng, nàng giống như lại về tới học việc của giáo viên Carl, trải qua thời gian vô câu vô thúc: "Tính thêm ta nữa... nếu như là ba so một, vậy thì quyết định như vậy đi, mau chia bài đi!"

...

Ba người đồng hành với nhau, buổi sáng vốn nhàm chán qua đi trong chớp mắt, cùng trở về thành bảo ăn cơm trưa, sau đó Nanawa một mình quay trở về bệnh viện.

Vừa đi vào sảnh lớn thì nàng bất ngờ nhìn thấy được một người.

Carl Vanburt.

"Ngài Carl!" Nanawa kinh hỉ nói: "Sao ngài lại tới đây?"

"Tới thăm ngươi một chút." Carl mỉm cười quan sát nàng vài lần, vui mừng nói: "Ngươi... trưởng thành."

"Thật sao?" Nanawa có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Nhưng mà so với Anna tỷ tỷ thì còn kém rất xa."

"Mỗi người đều không giống nhau, ngươi cũng có ưu điểm của ngươi." Hắn cười nói: "Tận mắt thấy ngươi và Anna trưởng thành, còn có sự thay đổi của toàn bộ thị trấn, ta đã không còn nhìn thấy vết rạn nữa."

"Vết rạn?" Nanawa ngẩn người.

"Không có gì... ngươi coi như ta nói bậy đi." Carl lắc đầu: "Ta từng cho là thần linh đã bỏ mặc thế giới này, nhưng hiện tại mới biết, người vẫn đang quan tâm chúng ta."

"Không phải thần linh." Nanawa uốn nắn: "Điện hạ nói, tất cả đều là thành quả mà mọi người cố gắng bồi dưỡng thành, những cư xá, nơi ở đó không phải do một tay ngài tạo thành không?"

"Nhưng nếu không có nguyên nhân thì tất cả mọi chuyện sẽ không xuất hiện. Lúc ấy ta cho là Anna sẽ chết đi, mà ngươi lại thức tỉnh thành phù thủy, trong lúc ta bối rối đến không biết làm sao, nói không chừng đúng là vị thần linh nào nghe được lời cầu nguyện của ta, sau đó đáp lại ta." Carl dịu dàng nói: "Người mang Roland điện hạ đến cho chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment