"A... thật hâm mộ Nanawa.” Mystery Moon xoa xoa tóc còn ướt, đưa mặt đến trước mặt Lily đang ngồi ngay ngắn ở bên bàn, đọc sách.
"Ừm." Người sau cũng không quay đầu lại đáp.
"Ngươi cũng không hỏi ta hâm mộ nàng cái gì sao?"
"Dù sao ngươi cũng sẽ nói.” Lily bĩu môi.
"Ghê tởm!" Mystery Moon lầm bầm một câu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Ngươi không nhìn thấy binh sĩ thủ vệ bệnh viện và dân trấn gần đó đối xử với nàng như thế nào sao?
"Thấy được."
"Xin chào đại nhân Nanawa, tiểu thư thiên sứ muốn đi sao, tiểu thư Pyne, đây là bánh nếp ta tự làm... ta cũng rất muốn được đối xử như thế!" Mystery Moon kề sát mặt vào mặt Lily, sau đó bị vô tình đẩy ra.
"Đó là nàng dùng năng lực đổi lấy được.” Lily lặng lẽ nói: “Ngươi không có phát hiện khi Tà Ma Chi Nguyệt đến, nàng gần như mỗi ngày đều ở trong bệnh viện, sẵn sàng cứu chữa người bị thương à. Trong số dân bản địa thị trấn, có một nửa đều từng được nàng trợ giúp, số còn lại gần như cũng là người nhà của người được giúp."
"Ngươi quá khoa trương."
"Cũng không có.” Lily thở dài, để quyển sách trên tay xuống bàn: “Mặc dù không phải tất cả mọi người đều sẽ lên tường thành đối kháng tà thú nhưng bị thương lại là một chuyện quá bình thường đối với cư dân thị trấn, thợ mỏ sẽ bị khoáng thạch nện vào ngón chân, công nhân trong hầm lò sẽ bị bị phỏng, nhà máy máy hơi nước và người học việc ở phòng thí nghiệm hóa học lại càng như vậy." Nàng dừng một chút: “Điện hạ từng nói với ta, ta và Nanawa là nền tảng chữa bệnh ở Biên Thùy Trấn, một người chủ nội một người chủ ngoại, mới có thể làm cho mọi người vẫn có thể khỏe mạnh làm việc với cường độ cao khi chế độ an toàn vẫn còn trống không. Nhưng trên thực tế, ta ngoại trừ phòng dịch cho lưu dân mới ra thì không còn làm gì khác."
"Cho nên ngươi cũng đang hâm mộ nàng, giống như ta!" Mystery Moon bất khuất không buông tha, lại gần nói.
"Ta không có!" Nàng cao giọng nói: “Mặt khác, cách xa ta một chút, ngươi ảnh hưởng ta đọc sách."
"Ô..." Mystery Moon rụt rụt đầu lại: “Nhưng ta rất hâm mộ nàng."
"Vậy thì học Nanawa, chủ động trợ giúp mỗi dân trấn, cho đến khi bọn họ biết ngươi, quen ngươi, lúc đó tự nhiên đi đến chỗ nào cũng sẽ có người chào hỏi." Lily nhún vai nói.
"Nhưng ta không có nàng năng lực như vậy.” Mystery Moon uể oải nói.
"Không có năng lực thì dựa vào thể lực nha.” Lily chế giễu, nói: “Dù sao khi ở doanh trại của Hội Cộng Trợ ngươi cũng làm như thế."
"Ngươi... hèn hạ!"
Khi leo lên giường ngủ, Mystery Moon vẫn canh cánh trong lòng, mặc dù biết đối phương nói cũng không sai, nhưng cứ như vậy thì cảm thấy mình sẽ trở nên kém một bậc trong Liên Minh Phù Thủy. Mà nàng lại không thể tiếp tục như thế được, vất vả lắm mới tìm được một chỗ yên ổn lý tưởng, cả ngày không có việc gì làm đều khiến nàng cảm thấy ái ngại.
Gần như là một đêm chưa ngủ, ngày thứ hai, Mystery Moon với đôi mắt thâm quầng gõ cửa ban công Roland.
"Thế nào?" Vương tử kinh ngạc hỏi: “Bị ai khi dễ?"
"Bị Lily... không, không có gì.” Nàng nằm úp sấp lên cạnh của Roland: “Điện hạ, không phải ngài nói ta có tiềm lực cực lớn sao? Tại sao đến bây giờ năng lực của ta cũng không có gì thay đổi... chẳng lẽ không đọc hiểu Cơ sở lý thuyết của Khoa học Tự nhiên thì thật sự không thể tiến hóa sao?"
"Hóa ra là chuyện như vậy.” Đối phương không nhịn được cười ra tiếng: “Thật ra thì... ta cũng đang suy tính vấn đề này."
"Vấn đề gì?"
"Không phải Akesha đã nói sao, hơn bốn trăm năm trước, cho dù phù thủy của Hội Liên Hợp không hiểu rõ về thế giới những vẫn có thể xuất hiện thức tỉnh cao cấp, ngoại trừ dựa vào không ngừng luyện tập làm cơ sở ra thì phần còn lại chính là đốn ngộ, điểm ấy có thể đến từ quan sát được hiện tượng chân thực, cũng có thể đến từ một lần linh cơ khẽ động tình cờ." Roland nói: “Nhưng mà bởi vậy thức tỉnh sinh ra kém hơn tiến hóa sau khi học tập có hệ thống. Ma lực của Akesha chính là chứng minh, không chỉ là thấp nhất trong số phù thủy tiến hóa, thậm chí còn không sánh bằng một chút phù thủy bình thường, ví dụ như là Sylvie và Andrea."
"Không sao, chỉ cần tiến hóa là được!" Ánh mắt Mystery Moon sáng lên nói: “Ngài nghĩ được cách rồi?"
"Cũng không chắc có thể thành công.” Vương tử điện hạ giang tay nói: “Xem như thử một chút là được, ngươi hiểu về lực từ như thế nào?"
“Ừm... một lực do từ trường tạo ra trên nam châm và dòng điện đặt trong nó, sự chuyển động có hướng của các electron sẽ tạo ra lực từ.”
"Đây là nguyên văn trên sách.” Hắn cười nói: “Ngươi đọc rất lưu loát, hẳn là hoàn toàn không hiểu được nội dung đúng không."
Nhăn nhó một lát, Mystery Moon mới gật gật đầu.
"Người đã xem các dùng bột sắt mô phỏng đường lực từ, phương hướng lực từ ngươi cũng biết, còn được chứng kiến máy phát điện. Cho nên ta nghĩ... có lẽ ngươi không thể nào làm cho mạch kín nhanh chóng cắt chém đường lực từ, nhưng lại có thể làm cho từ trường do mình hình thành xảy ra thay đổi, tiến tới tự thể nghiệm quá trình thay đổi từ từ đến điện."
"Ta… không hiểu rõ cho lắm."
"Từ sinh ra điện, bản chất là từ thông trong mạch kín xảy ra thay đổi, nếu như trong từ trường cố định, muốn cho từ thông thay đổi thì chỉ có thể thực hiện thông qua thay đổi diện tích, nói một cách khác thì chính là cắt đường cảm ứng từ.” Vương tử vẽ sơ đồ ra giấy: “Nếu như diện tích cố định thì sao đây? Đó chính là thay đổi từ trường ... từ trường thay đổi, sẽ thay đổi từ thông."
"..." Mystery Moon há to miệng, lại phát hiện mình không nghe hiểu được chữ nào.
Vương tử điện hạ cười ra tiếng: “Nghe không rõ cũng không cần gấp, ngươi chỉ làm theo phương pháp là được rồi, nhanh chóng phóng thích và kiềm chế lực từ của bản thân mà không phải tiếp tục thi triển năng lực."
"Sau đó thì sao?" Mystery Moon chờ trong chốc lát, lại phát hiện đối phương không nói tiếp.
"Không có.” Hắn lắc đầu: “Chỉ có một bước như vậy."
"Hở? Chỉ cần không ngừng phóng thích lực từ sao?"
"Không sai, nếu như có thể thì ngươi có thể tiện thể thay đổi phương hướng đường từ lực... ví dụ như là đổi từ tay trái qua tay phải." Vương tử cười nói: “Ngươi luyện tập theo phương pháp này trước đi, ta sẽ chuẩn bị một cái đồ chơi nhỏ tặng cho ngươi, chờ ngươi nắm giữ phương pháp này, tự nhiên sẽ hiểu được ý nghĩa của nó."
...
Hai ngày sau, Mystery Moon lấy được cái mà điện hạ gọi là đồ chơi nhỏ, đó là một cái khung vuông do một đoạn dây đồng chế thành, đỉnh nối liền với một viên pha lê hình tròn trong suốt, to không đến nửa cái nắm đấm. Xem xét tỉ mỉ, có thể nhìn thấy dây đồng bị cắt đứt trong đó và được nối lại với nhau bằng một sợi dây nhỏ hơn nhiều.
Trừ cái đó ra, còn có một quyển sách hướng dẫn: Dùng hai tay nắm lấy hai đầu khung vuông, luyện tập năng lực. Chú thích: Nhớ kéo màn cửa lên, che kín ma thạch phát sáng.
Cái này là cách chơi gì!
Nàng gãi đầu một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu trong sách hướng dẫn mà làm, dù sao như thế nào cũng là luyện tập, coi như nó không tồn tại là được.
Nhanh chóng thi triển, kiềm chế năng lực cũng không khó, nhưng mà đổi phương hướng từ lực lại làm cho Mystery Moon cảm thấy đau đầu, dù sao đối với nàng thì từ lực giống như là một bộ phận vừa sinh ra thì đã có rồi, chuyện này không khác gì kêu nàng thay phiên dùng hai bên mũi để hô hấp cả. Hai ngày này, mặc dù không chơi bài poker, cả ngày đều luyện tập cái kỹ xảo này nhưng cũng chỉ có thể duy trì mấy hơi ngắn ngủi mà thôi.
Nàng thở sâu, điều động ma lực trong cơ thể.
Vừa mới bắt đầu thì còn chưa cảm giác được có cái gì khác biệt, nhưng rất nhanh, Mystery Moon thấy được một vòng ánh sáng đỏ.
Sợi kim loại bên trong quả cầu pha lê biến thành một sợi dây nhỏ màu đỏ cam, sau đó ánh sáng càng ngày càng mạnh, trong nháy mắt đã loá mắt đến không thể nhìn thẳng, Mystery Moon gần như không thể tin được vào mắt mình, căn phòng đen kịt lại bị một loại ánh sáng êm dịu trước giờ chưa từng gặp chiếu sáng, tia sáng này còn thuần khiết hơn là ngọn nến nhiều.
Cho đến khi một tiếng "bụp" nhỏ vang lên, ánh sáng tán đi, tất cả trở về với màn đêm đen một lần nữa mà nàng vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
………………………………………………………………………………...