Kinh nghiệm chiến đấu tích lũy được trong nhiều năm phát huy tác dụng, trong đầu Nightingale còn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã phản ứng.
Nàng theo bản năng ngửa về phía sau, ngân quang xẹt qua mặt nàng, dù cho thân ở trong sương mù thì nàng cũng có thể cảm thấy tia sáng này ẩn chứa lực lượng nóng rực dữ dằn, tuyệt đối không phải vật bình thường có thể làm được. Tránh được công kích đột nhiên xuất hiện, Nightingale thừa cơ lăn một cái, kéo dài khoảng cách với đối phương.
"Xảy, xảy ra chuyện gì, Thánh sứ đại nhân?" Rosad kinh hoảng hỏi.
"Hình như có ‘chuột’ đi vào." Phù thủy liếm môi một cái: "Ngươi tìm một chỗ an toàn nấp đi, cẩn thận không nên bị lan đến gần."
"Ý của ngài là... nơi này có phù thủy!?" Sắc mặt Tế Tự thay đổi: "Ta đi gọi võ sĩ thẩm phán tới!"
"Không, không cần, đã lâu ta không có tự tay săn phù thủy, hiếm lắm mới gặp cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua được? Ngươi chỉ cần đợi ở một bên nhìn cho thật kỹ là được."
Trong lúc hai người nói chuyện, Nightingale cũng đang quan sát người phụ nữ được gọi là Thánh sứ này, mặc dù biết rất có thể giáo hội sẽ âm thầm nuôi dưỡng phù thủy nhưng khi xác nhận được điểm này, nàng vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng. Phù thủy này đã hoàn toàn trở thành một phần tử của giáo hội, thậm chí còn có thể đứng vào tầng lớp cấp cao, từ lời nói của đối phương thì có thể nghe được nàng tràn ngập hứng thú với chuyện đi săn phù thủy, hoàn toàn không xem mình như đồng loại.
Nightingale không khỏi nhớ tới người tập kích ở bến tàu vùng ngoại ô vương đô, ánh mắt kiên quyết không chút do dự khi đâm đoản kiếm vào người Wendy.
Những người này đã không thể xem như đồng loại, các nàng đã bước lên một con đường hoàn toàn khác.
Nghĩ tới đây, nàng không chần chờ nữa, rút súng ngắn ổ quay bên hông ra, dù nàng không thích chiến đấu như vậy nhưng nàng cũng không có lựa chọn khác, có đôi khi chỉ có giết chóc mới có thể ngăn lại giết chóc.
"Ngươi đến từ phương nào?" Thánh sứ nghiêng đầu, nhìn về phía chỗ Nightingale đứng: "Tế Tự không nhìn thấy ngươi, chứng tỏ năng lực của ngươi có thể ẩn giấu mình, có thể tránh được công kích của ta, chứng tỏ đã được huấn luyện chiến đấu hoặc là tự mình trải qua trên trăm trận chiến đấu. Cho dù là cái nào thì cũng là đáng quý với phù thủy hoang dã."
"Ta đến từ chỗ nào, có quan hệ gì tới ngươi." Nightingale lạnh giọng nói. Nàng chú ý tới trên mặt của đối phương buộc một sợi băng gấm, che hết hai mắt lại, đây là kiểu ăn mặc của người mù. Sợi "roi bạc" trong tay Thánh sứ cũng chưa tiêu mất, vẫn ở bên cạnh nàng, đầu roi bén nhọn giống như là đầu rắn ngóc lên, đang lắc lư với mình.
Trong mê vụ, chỉ có ma lực mới có màu sắc, chẳng lẽ nàng dựa vào sợi roi kì lạ này để xác định vị trí của mình?
"Có một số việc có lẽ ngươi còn chưa biết, giáo hội có một vị Tân Giáo Hoàng ngôi, hắn trời sinh bao dung, lòng từ bi, cho rằng phù thủy hoang dã cũng đáng cứu. Chỉ cần ngươi chịu hiệu trung với thần linh, giáo hội có thể tẩy đi tội lỗi của ngươi, chấp nhận ngươi trở thành người thuần khiết." Thánh sứ xoa ngực nói: “Đối với các ngươi thì đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu ngươi không phải một thân một mình đến chỗ này, còn có phù thủy sa đọa khác đi theo thì có thể dẫn các nàng cùng đến Thánh Thành Hermes, nghênh đón cuộc sống mới."
"Thật sao, nghe thật không tệ." Nightingale cười lạnh hai tiếng: "Nhưng mà thức tỉnh thành phù thủy, có cái gọi là tội nghiệt thật sao, mà các ngươi có cách tiêu trừ nó, tại sao bây giờ mới định ra quy củ này mà không phải là cứu vớt những tỷ muội lạc đường ngay từ đầu? Ngươi xem ta là trẻ lên ba, chưa từng nghe được lời nói dối vô sỉ hay sao?"
Nàng hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ nói: "Ta, vô tội!"
Nói ra câu nói này, đồng thời Nightingale thoát khỏi sương mù, bóp cò súng, nòng súng nở rộ hỏa diễm, phát ra tiếng như lôi đình gầm thét.
Trong nháy mắt "roi bạc" bắt đầu chuyển động, chỉ thấy thân roi giương lên, ngăn trước người Thánh sứ, từng tia lửa bắn ra bốn phía. Sau đó đầu roi giãn ra, ném một cục kim loại móp méo nhỏ xuống đất, đúng là đạn mình bắn ra.
Cái đồ chơi này có thể đỡ súng kíp!
"Ờ?" Đối phương nhíu mày: "Đây là ám khí gì?" Giọng nói của nàng bỗng nhiên lạnh xuống: "Ta đổi ý, xem ra ngươi không chết ở chỗ này là không được."
Ngân quang lại đánh tới Nightingale lần nữa, lần này không giống ở chỗ nó phân hoá ra mấy chục cây trường tiên, gần như bao phủ toàn bộ vị trí nàng đứng.
Nightingale thi triển ra sương mù, một bước vượt qua khoảng cách ba bốn mét, không giống như vật phàm, ma lực tạo thành trường tiên, dù trong sương mù cũng không thể tránh né, nàng không thể coi như không có gì mà đi xuyên qua nó, chỉ có thể đi vòng từ hai bên tránh né. Nhưng mà phạm vi công kích của kẻ địch thực sự quá rộng, ngân quang dán sát vào người, nàng cảm thấy bắp chân tê rần, cũng không thể giữ thăng bằng, ngã xuống đất. Ma lực trường tiên giống như gió bão mưa rào đâm vào sau lưng nàng, đánh nát mặt đất lót đá. Nếu như bị đánh trúng thì sợ là sẽ mất năng lực phản kháng trong nháy mắt.
Nightingale không kịp xem xét thương thế ở chân, nằm trên đất, một hơi bắn hết toàn bộ đạn trong súng lục ra ngoài.
Roi bạc lại lùi về, hóa thành một vòng sáng nhanh chóng xoay tròn, cản toàn bộ đan lại.
Nàng biết mình không có thời gian nạp đạn trong sương mù, một khi không thể dùng súng kíp kiềm chế đối thủ thì rất có thể mình sẽ rơi vào khốn cảnh, không gian nơi này quá nhỏ hẹp, không thể kéo dài khoảng cách ra năm mét, lại thêm không thể vượt qua công kích của đối phương, phạm vi hoạt động sẽ bị ép càng ngày càng nhỏ. Nhanh chóng suy nghĩ, nàng móc ra một cây súng lục khác, tiện tay bắn một viên đạn, sau đó trốn vào sương mù, xuyên qua sàn nhà dưới chân, đi xuống lầu hai.
"Nàng chạy!" Thánh sứ rống to: "Mau triệu tập quân thẩm phán phong tỏa giáo đường, còn nữa, địa lao giam giữ nữ hầu tước cũng phái người canh giữ kĩ, nói không chừng nàng tới vì người này!"
"Chạy?" Rosad quan sát bốn phía, cho dù là cửa sổ hay là cửa vào mật đạo đều không có dấu vết bị hư hại: "Từ chỗ nào?"
"Vách tường hoặc là sàn nhà, năng lực của nàng tuyệt đối không chỉ đơn giản là ẩn thân, trong phòng đã không có phản ứng ma lực!" Người thuần khiết cắn răng nói: "Làm theo lời ta, nàng bị thương, hẳn là chạy không được bao xa, gọi người của ngươi, mang theo nỏ tên Thần Phạt Chi Thạch!"
"Rõ!"
Đợi đến khi Tế Tự vội vã rời đi, nàng mới hai chân như nhũn ra ngồi ngay đó, ngón tay run nhè nhẹ, một chút sức lực cũng không còn.
Đáng chết, rốt cuộc thì đó là vũ khí gì?
Năng lực của nàng có thể nói là cả công lẫn thủ, đặc biệt là ở phòng ngự, có thể nói là tấm thuẫn mạnh nhất trong số người thuần khiết, ma quang này có thể tự động ngăn cản bất kỳ thứ gì đột kích, đao kiếm cũng được, nỏ tên cũng được, đều không thể nào xuyên qua bình chướng nó tạo thành.
Vì cường hóa năng lực, nàng luôn bảo trì trạng thái kích hoạt ma quang, hơn mười năm, ma lực mà bản thân nàng có thể chứa cực kỳ khổng lồ, cung nỏ bình thường bắn mấy trăm mũi tên cũng không làm nên chuyện gì, xưa nay sẽ không vì chống cự mũi tên mà hao hết sạch ma lực.
Nhưng đối phương phát động công kích trong nháy mắt thì đã khiến cho ma lực của nàng tiêu hao sạch sẽ, đến bây giờ thậm chí ngay cả năng lực cũng không thể duy trì, thân thể cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, đã nhiều năm rồi nàng không có cảm nhận được loại cảm giác suy yếu không còn chút sức lực nào này.
Nhất định phải bắt lấy tên đọa lạc này, chết hay sống không cần lo, Thánh sứ oán hận nghĩ.