Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 435

Chương 435
Chương 435

"Tại sao... ngươi muốn tặng cái này cho ta?" Qua một hồi lâu, Tilly mới buông thú nhồi bông xuống.

"Ngươi còn nhớ rõ chuyện xảy ra khi mình trưởng thành không?" Roland chậm rãi nói.

"..." Nàng mím môi: "Là ngươi làm ?"

"Không, là Deflick và Garcia." Vương tử kể lại chuyện này một lần: "Nhưng mà ta cũng có trách nhiệm, nếu như nói cho phụ thân thì tất cả sẽ không xảy ra."

"Mà hậu quả chính là ngươi bị bọn họ đánh một trận." Tilly thở ra một hơi: "Bởi vậy ngươi không nói ra cũng rất bình thường."

"Chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Ta vốn tưởng rằng tất cả ký ức có thêm trong đầu ngươi đều là hiểu biết chính xác và học thức." Nàng không có đáp lại mà đổi đề tài: "Bf xem ra cũng không phải như vậy. Ngoại trừ gấu trúc ra, còn có gì mới lạ khác không?"

Nghe đối phương uốn đầu lưỡi ấp úng phát âm ra âm tiết xa lạ này, Roland không nhịn được nhếch khóe miệng: "Đương nhiên... nhiều vô số kể. Có cơ hội, ta có thể chậm rãi nói cho ngươi nghe."

Tilly rất thông minh, hắn tin tưởng có mấy lời chỉ cần nói ra một nửa thì đối phương có thể nghe hiểu được ý mình.

Quả nhiên, nàng giật mình, sau đó nhìn chằm chằm Roland, ánh mắt suy tư.

Mà lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng la của Andrea: "Đại nhân Tilly, ta tới tặng qua cho ngươi... ngươi ra đi!"

"Rõ ràng là ta tới trước?" Sau đó chính là giọng của Ashes.

"Ta mới là người đầu tiên!"

Roland cười ra tiếng, hắn đứng dậy: "Trước đó đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng những chuyện đó đã trở thành quá khứ, ta cảm thấy chúng ta không nên bị hồi ức trói buộc, cho dù là ta hay ngươi, hay là Biên Thùy Trấn và Đảo Trầm Thụy. Nếu như sau này ngươi gặp được phiền phức, cct tới tìm ta bất cứ lúc nào... ta mãi mãi là ca ca của ngươi." Hắn dừng một chút: "Sinh nhật vui vẻ, Tilly."

Hắn mở cửa, hai phù thủy lập tức sững sờ tại chỗ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Vương tử mỉm cười nói: "Không cần giành, người đầu tiên là ta."

Otto cảm thấy rất mất mác đi ở đầu đường, lời nói của Andrea như vẫn bồi hồi bên tai.

Đại tiểu thư nhà Quinn đã chết đi từv, đây mới là chuyện mà phụ thân muốn thấy.

Hắn cảm thấy câu nói này cũng không chính xác, muốn phản bác lại nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Những ngày này, ngoại trừ quan sát Biên Thùy Trấn ra thì thời gian còn lại đều đi lòng vòng ở gần chợ, hi vọng có thể gặp lại nàng một lần, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì.

Otto tới bên cạnh một băng ghế đá trên quảng trường, phủi tuyết đọng trên đó, chậm rãi ngồi xuống.

Tuy trong lòng rối bời nhưng hắn vẫn không có quên mục đích của chuyến này. Ngoại trừ doanh trại quân đội, mỗi một góc của thị trấn hắn đều đi qua một lần, đã hiểu rõ toàn diện về chỗ này, ví dụ như là cuộc sống của dân chúng trong trấn không phải vừa mới bắt đầu là đã dư dã như vậy mà là không khác gì vùng đất nghèo khổ bình thường. Hết thảy thay đổi đều đến từ lãnh chúa Roland Wimbledon điện hạ, hắn không suất lĩnh nhân dân đánh lui tà thú kinh khủng, còn phát minh các loại máy móc và công cụ thần kỳ để cải thiện cuộc sống của mọi người.

Otto tận mắt thấy máy móc vận chuyển màu đen của khu quặng mỏ, hai ba cái cục sắt là có thể hoàn thành công việc mà hơn mười người mới có thể hoàn thành, hơn nữa vô cùng dễ dàng.

Còn có tháp thiết cao ngất bên cạnh sông Xích Thủy, nghe nói có thể đưa nước đến trong nhà cư dân.

Còn có nhanh chóng dựng tường thành, nơi ở, cư xá và bến tàu.

Mà bây giờ, cống rãnh được đào ở mặt lộ bốn phía thị trấn hình như cũng là vì lắp đặt thiết bị cung cấp hơi ấm càng thuận tiện hơn, có thể để cho cư dân không bị ảnh hưởng bởi giá lạnh, tin tức như vậy, mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy được từ bố cáo trong sân rộng. Càng khiến cho người ta khiếp sợ là đa số dân trấn ở đây đều có thể tự mình đọc hiểu công văn dán ra.

Càng quan sát càng thấy khó có thể tin, Biên Thùy Trấn thay đổi ở khắp mọi nơi, hơn nữa hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Mở vở ra, Otto định ghi chép phát hiện mới hôm nay lại, tay cầm bút bị người ta tóm lấy.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện hai thành viên mặc đồng phục màu đen của đội tuần tra đứng ở trước mặt mình: "Ngươi chính là Silver Eye?"

Đó là tên giả hắn dùng khi giả trang thương nhân, Otto bất động thanh sắc đáp, ngắm nhìn bốn phía mới phát hiện hai bên khác của quảng trường cũng xuất hiện đồng phục màu đen, chỉ là không có áp sát tới, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bên này.

Bọn họ tới tìm mình.

Trong lòng Otto trầm xuống, trước đó còn cho rằng đội tuần tra nơi này không giống như bên ngoài, làm việc cực kỳ quy củ, không ngờ bây giờ lại gây ra phiền phức.

"Có chuyện gì không?" Hắn lạnh lùng nói, đối với những hạng người tham lam lấn yếu sợ mạnh này, lấy lòng chịu thua không có bất kỳ chỗ tốt gì, xem như đe doạ cũng không thể để cho đối phương há to mồm. Thực sự không thoát khỏi được thì cũng chỉ có thể lấy thân phận quý tộc ra.

Nhưng mà câu trả lời của người mặc đồng phục màu đen vượt quá dự kiến của Otto: "Chúng ta nhận được báo cáo, hoài nghi ngươi đang tiến hành hoạt động gián điệp, bây giờ chắp hai tay ra sau lưng, dựa theo chỉ thị hành động. Nếu có bất kỳ ý đồ phản kháng gì, chúng ta không thể cam đoan ngươi bình yên vô sự."

Gián điệp? Đây là lý do gì... chẳng lẽ bọn họ muốn tìm một cái kẻ chết thay hay sao? "Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì." Otto hất cánh tay đối phương ra: "Ta là quý tộc tới từ Dawn Kingdom, gia tộc Rakusai gia tộc ở Shining City, hoàn toàn không phải…"

Ngay lúc hắn vung tay, phần bụng đột nhiên bị đánh mạnh một đấm, sức lực cả người lập tức biến mất hơn phân nửa, một hớp dịch axit tràn vào trong miệng, thân thể không tự chủ được co lại. Sau đó hai người ép hắn xuống đống tuyết lạnh lẽo, hai tay bị dây thừng trói lại.

"Quý tộc? Mấy ngày trước ngươi nói mình là một thương nhân." Một người cười lạnh nói.

"Đã nhắc ngươi đừng có phản kháng." Một người khác hung ác đạp hắn một cước: "Là do ngươi tự tìm."

Mấy ngày trước? Chẳng lẽ bọn họ đã để mắt tới mình từ trước rồi? Không thể nào chứ... ít nhất hai ngày đầu tuyệt đối không có đội tuần tra chú ý tới hành tung của mình.

"Khục... ta đúng là quý tộc, trong hành lý có... văn thư." Otto vùng vẫy hai lần nhưng đối phương bất vi sở động.

"Đi giải thích với Carter đại nhân đi." Hai người nâng hắn lên: "Khai hết, không chừng sẽ có một đường sống."

...

Bị giam giữ ở trong lao một ngày, vừa đói vừa khát, rốt cục Otto cũng gặp được Carter đại nhân mà bọn họ nói.

Không chờ đối phương mở miệng, hắn đã nắm lấy lan can sắt, nói một lèo: "Ta đúng là Otto Rakusai, đến từ Shining City của Dawn Kingdom, ta được quốc vương Dawn Kingdom ủy thác, đến Greyfort tìm kiếm minh hữu đối kháng giáo hội, không phải là gián điệp mà các ngươi nói! Ta muốn gặp lãnh chúa của các ngươi, Roland Wimbledon điện hạ!"

Những mờ ám trong nhà giam hắn cũng có nghe nói, đội tuần tra thường cấu kết với ‘chuột’, cầm tù những khác từ phương xa tới để làm dê thế tội, nếu như mình bị bọn họ cho là cừu non không có chút lai lịch nào, chỉ sợ cũng không còn có cơ hội thấy ánh mặt trời.

Đối phương ngẩn ra: "Ta còn chưa có hỏi gì hết." Hắn quay đầu: "Ngươi cảm thấy kết quả như thế nào?"

Cảnh tượng khiến cho Otto kinh ngạc xuất hiện, chỉ thấy trong bóng tối hiện ra một cô gái, toàn thân cao thấp đều bao phủ trong trường bào màu trắng, gương mặt cũng bị mũ trùm che kín, nhưng từ thân hình thì dáng vẻ của nàng hoàn toàn không kém hơn ‘đóa hoa ánh sáng’ bao nhiêu.

"Hắn nói thật." Cô gái giang tay nói.

"Thật sao, nói cách khác, hắn đúng là sứ giả đến từ Dawn Kingdom?" Carter vỗ trán: "Xem ra chúng ta lại gây thêm phiền phức cho điện hạ.”

Bình Luận (0)
Comment