Roland biết được chuyện này thì hắn đang nghiên cứu bố trí lưới điện ở cư xá, nghe Carter báo cáo xong, hắn buông bút lông ngỗng xuống, khẽ thở dài. Mặc dù biết khó tránh khỏi sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi xảy ra thật thì hắn vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dù sao nghiêm cấm buôn lậu lương thực đã được tuyên truyền nhiều lần, vẫn có người sẽ vì chút ít tiền tài mà bí quá hoá liều. Hiển nhiên, đối với lần đầu tiên xuất hiện án như vậy thì phải xử lý nghiêm tại chỗ.
Mặt khác, mau chóng hoàn thiện các loại pháp luật, sau đó chiêu mộ quan viên có chuyên môn pháp luật đến thẩm vấn, phán án. Đây cũng là hạng mục quan trọng nhất định phải đưa vào danh sách, dù sao đợi đến sau khi xây thành trì, hành vi phạm tội sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, hắn hoàn toàn không có thời gian làm quan tòa cả ngày.
Cuối cùng, đại sảnh của thành bảo được chọn làm nơi xét xử.
Roland gọi tổng quản Barov đến thành bảo, cộng đồng thẩm tra xử lí tội buôn lậu lương thực lần này.
Trong đại sảnh, hai tên bị tình nghi bị bắt quỳ ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, nhìn dáng vẻ là biết chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Roland ngồi vào chủ vị, sau đó hắng giọng: "Khai hết chuyện các ngươi làm ra, bất kỳ giấu diếm hoặc nói láo đều sẽ khiến cho các ngươi tội nặng một bậc."
"Vâng, vâng, thưa đại nhân." Hai người giống như từ trong mộng bừng tỉnh, tranh nhau kể lại một lần chuyện buôn lậu lương thực, đặc biệt là nông nô, gần như là khàn cả giọng nói: "Vương tử điện hạ, lãnh chúa đại nhân! Ta biết ta có tội, nhưng không bán những lúa mì này... ta thật sự sống không nổi nữa! Những quan viên lão gia đó hoàn toàn không thu mua lúa mì theo yêu cầu của ngài, ta cũng hết cách rồi mới làm như vậy!"
Toàn bộ vụ án cực kỳ đơn giản, nghe được một nửa thì Roland đã làm rõ đầu mối.
Vì ổn định lòng người, lúc ấy Tòa thị chính quyết định hạn mua lương thực sẽ nhiều hơn lượng tiêu hao thực tế một chút, cho nên mỗi tháng, dân trấn mua tối đa cũng sẽ còn dư lại một phần nhỏ lúa mì. Pike ở cư xá thứ sáu chớp được cơ hội buôn bán, hắn mài lúa mì dư ra thành bột báng, trộn vào một chút rau dại mình hái được, làm thành bánh nướng thơm ngào ngạt kéo tới trong chợ chào hàng, kết quả phát hiện bán cũng không tệ lắm —— đây cũng là một chức năng khác của chợ tiện lợi, chỉ có lương thực chính bị giới hạn mua bán, mà gà vịt dân trấn chăn nuôi, trứng đều có thể đem tới đó bày quầy bán.
Chuyện làm ăn này mỗi tháng đều có thể mang đến cho hắn vài miếng ngân lang, nhưng mà lúa mì dư thừa chỉ có bao nhiêu đó, muốn mở rộng quy mô thì mình phải giảm ăn. Thế là Pike nhắm ngay những nông nô không có bán hết lương thực cho Tòa thị chính, sau nhiều lần tìm hiểu, hắn có liên lạc với "Vàng", sau đó thì có lần buôn lậu lương thực này.
Nhưng mà câu nói sau cùng của nông nô khiến cho Roland nhíu mày, cái gì là quan viên lão gia không thu mua lúa mì theo quy định? Chẳng lẽ trong này còn liên lụy đến Tòa thị chính?
Hắn nhìn về phía Barov, người sau ghé đầu nói nhỏ: "Phụ trách thu mua là Bộ nông nghiệp, Bộ trưởng là Segni Darley, khả năng phạm sai lầm như vậy không lớn, ngài có thể gọi hắn đến hỏi một chút."
Roland gật gật đầu, sai thân vệ gọi Bộ trưởng Bộ nông nghiệp đến thành bảo.
Segni Darley nhanh chóng chạy tới đại sảnh, hắn hành lễ theo tiêu chuẩn kỵ sĩ, sau đó hỏi thăm điện hạ có ý chỉ gì, trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn còn giữ được phong phạm của kỵ sĩ nhà Rushwolf.
Vương tử kể ra những chỗ không rõ trong vụ án: "Các ngươi có từ chối thu mua lương thực ccuar nông nô sao?"
"Hồi bẩm điện hạ, tình huống là như vậy." Segni không chút do dự đáp: "Dựa theo chỉ thị của ngài, sau mùa bội thu, chúng ta cũng không có dừng thu mua mà là dựa theo phẩm chất lúa mì mà giảm dần giá thu mua, ở một hai tháng đầu, cái giá tiền này kém giá gốc không bao nhiêu."
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Nhưng mà bắt đầu vào mùa đông, bởi vì đa số nông nô không có sân bảo quản thích hợp, lại thêm chuyển từ phòng lều đến khu ở tạm, chất lượng của lúa mì giảm xuống đáng kể. Khi chúng ta thu mua thì thường xuyên kiểm tra ra lương thực ẩm ướt, đổi màu, mốc meo, cho nên giá cả cũng thấp hơn hai ba thành so với ban đầu. Mà lương thực của nông nô này thì đa số đã bị nấm mốc, gần như không thể nào dự trữ nữa, bởi vậy ta chỉ đưa ra giá hai thành lúc bội thu."
"Hai thành giá và không thu mua cũng không có gì khác nhau, thưa điện hạ!" Nông nô hô to: "Ta bỏ một năm vào trong đất, đồ trồng ra được chỉ bán được cái giá tiền này, chém giá còn ác hơn hắc phố! Không phải ngài nói giá lương thực sẽ không đổi sao!"
"Đó là nói giao nộp đúng hạn, ngu xuẩn!" Barov không vui, quát lớn: "Ngươi cho rằng không có ai biết mục đích thực sự của ngươi khi dự trữ lúa mì sao? Nếu như cung ứng lương thực trong thị trấn xảy ra vấn đề, chỉ sợ giá gấp ba bốn lần ngươi cũng có thể bán được!"
Đến lúc này, vụ án đã sáng tỏ, nhưng mà kết quả lại làm cho Roland cảm thấy bất ngờ, vốn tưởng rằng chỉ là buôn lậu lương thực thôi, không nghĩ tới sau đó còn liên lụy ra một án thực phẩm bẩn —— rõ ràng Pike biết những lương thực này có chất lượng thấp kém nhưng vẫn đồng ý lấy giá năm thành mua sắm nhiều lần, đoán chừng hoàn toàn không để ý đến lúa mì mốc meo có thể ăn được hay không.
Tội mà nông nô phạm chính là trọng tội, mà xử phạt dân trấn Pike lại làm cho Roland có chút khó mà quyết định. Hắn từng nghe Scroll kể về cuộc sống của dân nghèo, khi những người này thiếu đồ ăn, đừng nói bánh mì đen mốc meo, ngay cả thân cây và cây cỏ cũng có thể dùng để lót dạ. Chính là vì như thế nên Scroll mới liên tục nhấn mạnh, có thể khiến cho tất cả lĩnh dân đều được ăn lúa mì là một chuyện vĩ đại dường nào. Mà trước đây Pike cũng là một dân nghèo, đại khái hoàn toàn không có nhận ra được dùng lương thực thấp kém làm bánh nếp là hành vi phạm tội.
Thương thảo với Barov một lát, rốt cục Roland cũng đưa ra phán quyết.
Hắn đứng dậy, nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Ta tuyên án —— hai người có tội! Nông nô trái với lệnh cấm, buôn lậu lương thực, đồng thời biết rõ mà còn cố phạm, tội nặng một bậc, phạt lao dịch quặng mỏ mười năm. Nếu như sau đó có biểu hiện tốt đẹp thì có thể xem xét giảm bớt số năm phục dịch."
"Cư dân thị trấn Pike, cũng xúc phạm lệnh cấm, đồng thời sử dụng lúa mì thấp kém làm bánh nướng bán cho dân trấn khác, hai tội cùng phạt, trừ ra mười năm lao dịch ra thì phạt tiền gấp ba lợi ít bánh nướng. Phán quyết lập tức chấp hành!"
Hai người toàn thân mềm nhũn, không tự chủ được co quắp ngã xuống đất, thân vệ đứng ở một bên lập tức đi lên, ném bọn họ ra ngoài đại sảnh.
Sau đó vương tử lại dặn dò Ceignes: "Ngươi viết bố cáo về chuyện này, giao cho Barov thẩm duyệt, sau đó tuyên truyền, ta muốn để tất cả lĩnh dân đều hiểu tiền căn hậu quả vụ án lần này, ngăn chặn chuyện này xảy ra lần nữa."
"Vâng, thưa điện hạ!"
Sau khi kết thúc xét xử, Roland gọi thủ tịch kỵ sĩ vào phòng làm việc của mình: "Nghe nói lần này lại là Dude bắt người?"
Carter gật gật đầu: "Chỉ là lần này bọn họ làm hơi quá, cởi đồng phục cảnh sát đi bắt người, trong quá trình bắt người còn bị dân chúng xem như ẩu đả báo cáo, ta sẽ cảnh cáo hắn."
"Lần này cũng không cần, trên thực tế, ngươi còn phải khen ngợi hắn một phen." Roland vuốt cằm nói. Cái này không phải là cảnh sát mặc thường phục sao, hiểu biến báo, biết truy nã kẻ phạm tội, trước kia còn là thành viên đội tuần tra, cũng biết sơ về thế lực hắc phố, đúng là một nhân tài thành tra trời sinh.
Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, điều hắn đến Cục An Toàn là được, Roland thầm nghĩ, Nightingale đang cần thủ hạ.