"Dude đại ca, như vậy. . . như vậy được không đó?" Flame có chút bứt rứt bất an sờ áo vải trên người: "Thủ tịch kỵ sĩ đại nhân nói, đồng phục chính là biểu tượng thân phận của chúng ta, trong phiên trực nhất định phải mặc chỉnh tề mới được."
"Hơn nữa làm bẩn sẽ bị xử phạt, huống chi hoàn toàn không mặc." Whistle không ngừng nhìn xung quanh, giống là sợ bị đồng nghiệp trông thấy.
"Không cần dài dòng, mặc như vậy là đủ tượng trưng rồi, mặc áo đen đứng trong tuyết đậm, cách mấy trăm bước cũng biết chỗ ấy có cảnh sát, còn bắt người như thế nào?" Dude nhổ nước miếng: "Các ngươi là người của Biên Thùy Trấn, đúng không?"
"Đúng vậy.” Vừa nói đến đây thì hai người nhất thời tinh thần tỉnh táo: "Phụ thân ta là thợ săn, trước kia ở phố cũ, kỹ thuật khá tốt. Hồ cây chạy loạn trong rừng cây, hắn đều có thể một tiễn bắn trúng cổ."
"Ta cũng vậy, phụ thân luôn nói đi săn không ổn định, không bằng đi đào quáng, hắn ngay cả cuốc cũng chuẩn bị cho ta. Nếu như không phải vương tử điện hạ trở thành lĩnh chủ, chỉ sợ ta sẽ ở trong núi cả đời."
"Có thể thấy được." Dude nhún nhún vai, cũng chỉ có đứa nhỏ nhà thợ săn mới lấy cái tên ít thấy như thế: "Nếu là người của thị trấn, dù sao cũng phải quan tâm đến trật tự của thị trấn hơn người ngoài như ta chứ? Ngay cả ta còn không sợ xử phạt, các ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ còn quan trọng hơn giữ gìn quy định mà điện hạ đặt ra hay sao?"
"Chuyện này. . ." Hai người do dự một lát, mới quyết định nói: "Ngươi nói cũng đúng."
"Hơn nữa đại ca Dude, ngươi cũng không phải là người ngoài, không phải đã lấy được thẻ căn cước sao. Điện hạ nói, người có thẻ này đều là lĩnh dân của hắn." Whistle nói lầm bầm.
Dude cười cười, không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm một loạt hầm trú ẩn ở khu ở tạm phía đông.
Trở thành cảnh sát đã gần ba tháng, hắn đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở Tây cảnh. Vốn cho là không bắt chẹt không lừa gạt "đội tuần tra" gần như không có chuyện để làm, nhưng không ngờ mỗi ngày đều phải bận rộn, gần như làm không hết chuyện.
Tiếp thu dân chạy nạn cần cảnh sát, xử lý tranh chấp dân gian cần cảnh sát, bắt giữ những tội phạm hung ác và gián điệp cũng là nhiệm vụ của cảnh sát... mà Đệ Nhất Quân thì hầu như trừ tác chiến với tà thú ra thì hoàn toàn không nhúng tay vào hành động trị an trong thị trấn.
Chuyện này không giống như dự đoán ban sơ của hắn.
Ở Goldenear City, đội tuần tra chỉ là bổ sung cho vệ đội thành thị, chỉ làm những việc cực nhọc, bẩn thỉu, lợi ích lại không kiếm được bao nhiêu, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều đội viên tìm cách kiếm tiền của phi nghĩa. Nhưng ở Biên Thùy Trấn, cảnh sát và Đệ Nhất Quân giống như là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, cái trước đối nội, cái sau đối ngoại.
Mà càng làm cho Dude cảm thấy kinh ngạc chính là mục tiêu hành động của bọn họ, trừ thượng cấp trực tiếp chỉ định ra thì càng nhiều là đến từ dân chúng báo cáo —— không sai, cư dân trong trấn thay đổi cái nhìn của hắn với người bình thường, những người lười biếng lại ngu dốt này lại chủ động nhìn chằm chằm những nhân vật hành tung khả nghi, cũng báo cáo nhanh cho Tòa thị chính. Mỗi khi có thương thuyền ngoại lai đến thị trấn, kiểu gì Bộ tư pháp cũng sẽ nhận được năm sáo cái báo cáo giống như này.
Dude nhanh chóng nhận ra được trong này ẩn chứa lực lượng khổng lồ —— không có bất kỳ thám tử nào có thể hoàn toàn không tiếp xúc với bên ngoài hoặc là vừa đến nơi nào đó thì hoàn toàn dung nhập vào trong dân bản địa, trừ phi bản thân hắn lớn lên ở đó. Khi mỗi người đều trở thành trạm cảnh giác, còn có kẻ địch nào có thể ẩn nấp được?
Đương nhiên không phải mỗi một lần bắt đều sẽ có thành quả, như lần trước xuất kích bắt được kẻ lén lút, kết quả lại là quý tộc ở Dawn Kingdom. Dude đã chuẩn bị tinh thần bị phạt, nhưng mà cấp trên lại không để ý, giống như không quan tâm chuyện hắn ẩu đả quý tộc, chuyện này khiến cho hắn kiên định với cái nhìn của mình hơn.
"’Vàng’ đã xuất hiện!" Flame nói nhỏ.
"Không cần phải để ý đến hắn, giả bộ như đang quét tuyết là được." Dude lặng lẽ nói: "Hắn không có đem hàng hóa theo, chỉ đến dò xét tình huống."
‘Vàng’ chính là tên của mục tiêu bắt lần này —— hai ngày trước, Bộ tư pháp nhận được báo cáo, có nông nô đang lén bán lương thực, đại nhân Carter rất quan tâm chuyện này, lập tức giao nhiệm vụ cho hắn, yêu cầu cả người cả chứng cứ đều phải lấy được, cũng gọi là ‘hành động săn vàng’.
Nhưng mà nhiệm vụ triển khai cũng không thuận lợi, trải qua một phen nghe ngóng, bọn họ sơ bộ khóa chặt mục tiêu, năm sáu người thay phiên giám thị khu ở tạm hai ngày, kết quả ngay cả bóng dáng mục tiêu cũng không phát hiện.
Trong lòng Dude biết rõ, nguyên nhân không có chút tiến triển nào nằm ở chỗ đồng phục cảnh sát quá bắt mắt ở chỗ này. Lúc trước hắn còn ở khu Tây một thời gian, đương nhiên biết chỉ cần có quan viên Tòa thị chính xuất hiện, tin tức sẽ nhanh chóng truyền khắp trong đám người. Khu Đông cũng không khá hơn chút nào, ở đây đều là nông nô, đồng phục màu đen bắt mắt như đom đóm trong bầu trời đêm vậy.
Cho nên hắn dứt khoát thuyết phục Flame và Whistle cởi đồng phục, thay đổi áo khoác rách rưới, giả trang thành người quét tuyết, ngăn ở khu Đông và yếu đạo thị trấn. Chỉ cần có người khả nghi đi qua, chắc chắn không trốn thoát ánh mắt của bọn họ được.
‘Vàng’ vòng quanh khu Đông một vòng, lại về tới hầm trú ẩn, nhưng mà khi hiện thân lần nữa thì phía sau đã có thêm một cái túi to.
"Quả nhiên hắn đang lén bán lúa mì..." Whistle nắm chặt nắm đấm.
"Đáng chết, không coi điện hạ ra gì cả." Flame tức giận nói: "Bây giờ chúng ta bắt hắn lại đi!"
"Không nên gấp gáp." Dude khoát tay áo: "Đại nhân Carter nói rồi mà, phải bắt được cả người và tang chứng. Chúng ta chia ba nhóm hành động." Hắn sử dụng phương án bao vây ‘chuột’ trước kia, dặn dò: “Flame, bây giờ ngươi lên đường, đi khu vực tường thành cũ trước. Muốn đi vào nội thành, hắn chỉ có một con đường có thể đi."
"Được rồi."
"Sau đó ta sẽ theo sau hắn —— chuyện này cần kỹ xảo nhất định, cho nên ta thích hợp nhất." Hắn liếm môi một cái: "Cuối cùng là Whistle, ngươi chậm rãi theo dõi cách ta chừng trăm bước, đừng có nhìn thẳng vào ‘vàng’ là được."
"Ta đã biết."
"Như vậy thì bắt đầu hành động!"
Tuy ba người cũng không có phân chia thượng cấp hạ cấp nhưng bọn họ vẫn nghe theo sắp xếp của Dude.
Dude cầm cây chổi lên, không chút hoang mang đi trước ‘vàng’ ba bốn bước, dựa theo kinh nghiệm của trước đây, theo dõi sau lưng rất dễ khiến cho mục tiêu cảnh giác, nhưng "dẫn đường" ở phía trước sẽ hạ thấp sự cảnh giác của đối phương trên diện rộng. Nếu như có thể suy đoán ra được khu vực mục tiêu muốn đi thì phương thức đi theo này là ổn thỏa nhất. Sự chú ý của hắn đã hoàn toàn tập trung vào trên người ‘vàng’, chỉ cần tiếng bước chân của đối phương có chút thay đổi thì hắn có nắm chắc vật ngã đối phương trong vòng mấy hơi thở.
‘Vàng’ đi qua tường thành cũ đứt gãy, sau đó dừng bước, dựa ở một góc trên đường đi nghỉ ngơi. Hiển nhiên đối phương cũng biết, còn đi sâu vào trong thị trấn nữa thì tỷ lệ đụng phải cảnh sát sẽ cao hơn nhiều. Dude đi tới trước thêm mấy chục bước, sau đó ngoặt vào trong đường rẽ, chờ người mua xuất hiện.
Qua không bao lâu, một dân trấn đẩy xe nhỏ xuất hiện, hắn cũng nhìn quanh trái phải trong chốc lát mới chậm rãi đi tới bên cạnh nông nô. Mở túi vải ra kiểm tra một phen, sau đó dân trấn lấy một mớ tiền từ trong ngực ra, cùng lúc đó, Dude ra hiệu hành động.
Ba người từ ba phương hướng xông tới mục tiêu, mà người giao dịch lập tức bị dọa đến trợn mắt hốc mồm, đứng ở tại chỗ không biết làm sao.
Dude một tay vật nông nô ngã xuống đất, sau đó là tiếng tiền vang giòn tan khi rơi xuống đất, hắn quát to: "Ngươi bị bắt!"