Thư phòng trong thành bảo cứ điểm còn rộng rãi hơn văn phòng ở thị trấn rất nhiều, giá sách cao lớn chiếm hai mặt vách tường trái phải, các cạnh của tủ được khảm bằng kim loại mạ vàng viền, bên trong chất đầy nhiều loại sách. Nhìn một loạt, toàn bộ từ tạp đàm sử thi đến lịch sử du ký, cái gì cần có đều có. Để cho tiện lấy sách trên ngăn cao nhất, bên cạnh giá sách còn trưng bày một khung thang cuốn bằng gỗ.
Đại khái là suy tính vấn đề an toàn, cửa sổ duy nhất trong thư phòng chỉ cao cỡ nửa người, đồng thời gắn thêm lan can sắt ở bên ngoài. Khi tia sáng từ ngoài trời bắn vào trong phòng, có thể trông thấy rõ ràng một chùm sáng chật hẹp chiếu xuống mặt thảm lông nhung xưa cũ, có cảm giác như độc lập với thế giới.
Nếu là Anna, chắc chắn sẽ thích nơi này, Roland không khỏi nghĩ, nhưng đối với hắn thì văn phòng có cửa sổ chạm sàn, trong phòng luôn luôn sáng trưng ở thị trấn càng hợp tâm ý của mình hơn. Dù nhỏ hẹp nhưng lại tràn ngập cảm giác thoải mái dễ chịu.
Về phần Nightingale, nhìn nàng thường xuyên dựa ở lò sưởi trong tường ngủ gà ngủ gật thì biết nàng không thích nơi này như thế nào.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên ngoài phòng.
"Vào đi." Roland bỏ Bí sử Tây cảnh trên tay vào trong ngăn tủ.
"Điện hạ." Pelor Hormones đi vào thư phòng, đặt một chồng giấy lên bàn: "Ngài sai ta thống kê, ta đã làm xong."
Roland trở lại bên bàn đọc sách, tỉ mỉ lật xem danh sách thống kê quý tộc mà hắn đưa tới: "Đây chính là tất cả quý tộc còn lại ở Tây cảnh?"
"Đúng vậy!" Pelor giải thích sơ lược: "Ta tách bọn họ ra thành hai danh sách vô tội và có tội, lại sắp xếp theo dòng họ gia tộc. Tất cả có sáu mươi bốn quý tộc có tội, từ chối tham dự phản loạn hoặc là không biết chút nào về chuyện này thì có một trăm ba mươi bảy người, cái sau phần lớn là kỵ sĩ tự do, tước sĩ và quý tộc nhỏ."
Roland lật trang đầu của danh sách ra, xếp ở vị trí thứ nhất đương nhiên là bá tước Maple, Roman Candy. Nghe Iron Axe báo cáo, sau khi phủ đệ bị công phá, vị quý tộc lớn này ẩn thân ở trong thùng rượu dưới tầng hầm ngầm, khi bị binh sĩ Đệ Nhất Quân tìm ra, bị dọa đến ngay cả quần cũng ướt, hắn cũng là kẻ phản loạn có tước vị cao nhất bị bắt trong trận chiến thống nhất lần này.
Tiếp theo, nguyên một trang đều là quý tộc của gia tộc Maple, ví dụ như là hai đứa con trai, những thân thích khác và kỵ sĩ phân đất phong hầu.
Roland nhanh chóng lật đến cuối, sau đó thỏa mãn xếp bảng thống kê lại: "Làm rất tốt."
Dù sao cũng phải nói, sáu gia tộc lớn ở Tây cảnh đã trở thành lịch sử —— bốn gia tộc hùng sư Ryan, Maple , Rushwolf và Briar không thể nào có cơ hội xoay người nữa, mặc dù Lonicera và Moose được giữ lại nhưng cũng không còn là quý tộc đất phong đúng nghĩa như trước đây, toàn bộ quyền lực ở Tây cảnh đều thuộc về hắn.
"Điện hạ..." Pelor do dự một lát mới nói: "Trên danh sách, quyết định có tội và vô tội đều do ngài Iron Axe cung cấp cho ta, có thể... có sự sai lầm trong đó không?"
Roland không khỏi cười khẽ hai tiếng: "Hắn rất giỏi thẩm vấn, hơn nữa cũng không có tiến hành nghiêm hình bức cung, cho nên ta cho rằng quyết định cuối cùng vẫn có thể tin tưởng."
Mà trên thực tế, đây chỉ là ngụy trang, tất cả quý tộc bị bắt được, sau khi bị giam vào địa lao, đều do Nightingale phụ trách phân biệt một lần —— chỉ cần hỏi mấy câu hỏi đơn giản thì có thể biết rõ đối phương có tham dự vào trận phản loạn này hay không. Đây cũng là nguyên nhân Roland dám nặng tay thanh lý quý tộc, có Nightingale hỗ trợ, hắn có thể chân chính làm được không buông tha một người xấu, cũng không oan uổng một người tốt. Cũng không chơi chiêu liên luỵ, cũng không ra vẻ độ lượng, thả người làm loạn đi.
"Vậy... ngươi định xử lý những quý tộc có tội đó như thế nào?"
"Làm sao vậy?" Roland ngẩng đầu, nhìn Pelor một chút: "Trong này còn có bạn của ngươi?"
"Không, điện hạ." Hắn lắc đầu: "Ta chỉ nghĩ, nếu như ngài xử tử toàn bộ bọn họ, có thể sẽ gây bất lợi cho thống trị sau này."
"Một tuần trước ngươi còn muốn nợ máu trả bằng máu." Vương tử có chút hăng hái, nhíu mày: "Bây giờ lại muốn buông tha cho bọn họ sao?"
"Đúng là ta muốn khiến cho những người này xuống địa ngục hết, nhưng coi như tự tay bóp chết từng người bọn họ thì cũng không thể cứu vãn được cái gì... ngược lại có thể sẽ kích thích quý tộc khác phản cảm Lonicera. Hơn nữa trắng trợn xử quyết quý tộc truyền đi, có lẽ những thành thị khác cũng sẽ phản đối thống trị của ngài."
Nghe nói như vậy, Roland hơi bất ngờ, ý nghĩ này đúng là cách suy xét vấn đề của một chính trị gia đã trưởng thành, trừ bỏ tình người, thứ phải suy tính nhiều hơn là lợi ích... xem ra trận biến cố này không khiến cho hắn càng chán ghét tranh đấu, ngược lại khiến cho hắn trở nên thành thục.
"Nói trước cho ngươi cũng không thành vấn đề." Hắn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ nhỏ: "Ta sẽ tuyên cáo chân tướng việc này cho tất cả mọi người, sau đó công khai phán xử tất cả người mưu phản trên quảng trường, bao gồm quý tộc, thị vệ, tùy tùng và lính đánh thuê... kẻ cầm đầu, cũng chính là người đề xuất phản loạn, ác đồ trên tay có dính máu tươi của nhân dân đều sẽ bị phán treo cổ, mà tòng phạm thì tước đoạt tước vị, sung quân đến quặng mỏ sườn núi phía bắc cải tạo lao động."
"Theo phương pháp xử trí này, quý tộc bị treo cổ cũng chỉ có năm sáu người, bá tước Moose và tử tước Rushwolf đã chết trên chiến trường, mà những người còn lại tương đương với dùng tước vị giữ được một cái mạng. Sau khi tin tức truyền ra, ta nghĩ cũng sẽ không có người cho là xử phạt như vậy quá mức hà khắc —— dù sao, phản bội vương thất vốn đã là trọng tội."
Pelor thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ nhân từ."
Khi trưởng tử gia tộc Lonicera rời đi, Roland cảm nhận được một loại cảm giác phong phú trước nay chưa từng có.
Lần hành động này đã triệt để dọn sạch chướng ngại, chỉnh hợp Tây cảnh cho hắn, sau này cho dù là định ra luật pháp hay là ban bố chính sách thì đều sẽ thông suốt trên vùng lãnh thổ rộng lớn này.
Càng quan trọng hơn là hắn được số đông người dân và quý tộc ủng hộ —— sau khi loại bỏ người phản đối, số còn lại đương nhiên đều là người ủng hộ.
Đặc biệt là quý tộc —— mất đi quyền lực phân đất phong hầu và quyền chế pháp ở lãnh địa, bọn họ muốn sống thoải mái thì chắc chắn cần phải theo sát chính sách của mình, đồng thời cố hết sức mở rộng nó. Bởi vì tài nguyên trong tay quý tộc nhiều hơn bình dân, cho nên chỉ cần hơi động đầu óc, thu hoạch lợi ích từ đó cũng không cực khổ.
Mà một khi nếm được ngon ngọt, bọn họ sẽ không muốn trở về khoảng thời gian khổ cực trước đó nữa —— dù sao những quý tộc nhỏ này cũng không có hưởng thụ lợi ích lãnh địa mang đến, nếu như kinh doanh không tốt còn bị thâm hụt tiền tài. Rất nhanh, bọn họ sẽ nhận ra được chỉ cần đánh cờ theo quy tắc thì có thể sống cuộc sống hơn xa trước đây dễ dàng.
Không hề nghi ngờ, kế hoạch xây thành trì lại tiến một bước dài.
Roland lau hơi nước ngưng đọng trên cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ mơ hồ nhìn ra toà thành thị bao phủ trong tuyết trắng mênh mang này —— nếu mình còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi, sau này cũng sẽ thường đến cứ điểm Epic xử lý chính vụ, dứt khoát cứ dựa theo sở thích của mình, cải tạo thư phòng này thành văn phòng chuyện dụng của vương tử.
Ví dụ... bắt đầu từ cửa sổ sát đất trước.