Dặn dò xong phương án chỉnh hợp hành chính, Roland nâng chung trà lên chậm rãi uống mấy hớp, chờ đám người tiêu hóa.
Duy trì vận hành thường ngày của một khu vực cần một lượng lớn nhân thủ, khi tỉ lệ biết chữ không có tăng lên, kéo quý tộc vào trong đó là chuyện không thể tránh né, dù sao phần lớn bọn họ đều được giáo dục sơ cấp, cũng biết chút quản lý. Nếu có người có biểu hiện kiệt xuất, hắn cũng không ngại đưa hắn đi, thay mặt quản lý một thành trì, thậm chí một cảnh, cùng loại với thị trưởng, tỉnh trưởng ở đời sau.
Qua mấy phút, Roland mới bắt đầu dặn dò vấn đề tiếp theo.
Đó chính là đả kích tội phạm.
Trong tư tưởng "trật tự mới" của hắn, trong thành thị không có tổ chức hắc phố, tất cả mọi người có thể tìm được một công việc đủ để nuôi sống mình, mà không cần phải đi cướp đoạt của người khác. Nếu như là một đô thị hiện đại phát triển mạnh, hắn không có nắm chắc làm được điều ấy, ngàn vạn nhân khẩu và chức vị tầng dưới chót bão hòa sẽ khiến cho một lượng lớn người thất nghiệp, nhưng ở Tây cảnh, lại thêm cứ điểm Epic và toàn bộ lãnh địa vùng ngoại ô cũng chỉ có sáu bảy vạn người, cơ sở kiến thiết vẫn trống rỗng, chỉ cần chịu lao động, hoàn toàn không lo không có việc để làm.
"Các ngươi hiểu về ‘chuột’ bao nhiêu?"
"Ý ngài nói là... ‘chuột’ ở hắc phố sao?" Ryan Dmitry ho khan vài tiếng: "Ta từng có qua lại với bọn chúng."
"Quan hệ như thế nào?" Roland có chút hăng hái hỏi.
"Chuyện này..." Có vẻ như Ryan có chút xấu hổ: "Trước kia ta là thủ lĩnh của The Fire Gang, từng tranh đoạt địa bàn mấy bang phái khác của ‘chuột’."
"Sặc!" Hiện trường có mấy người nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Roland cũng kinh ngạc đến sững sờ chốc lát, một thứ tử của nhà bá tước vậy mà lại đi làm ‘chuột’? Hơn nữa The Fire Gang... cái tên này cũng quá không có phong cách đi. Hắn bắt đầu hoài nghi, người này đúng là con ruột của bá tước Dmitry sao?
"Điện hạ, thật ra thì chuyện là như thế này." Pelor mở miệng giải thích: "Mấy năm trước, khu bến tàu thế lực hắc phố mười phần hung hăng ngang ngược, gần như mỗi ngày đều có bình dân và thương nhân đến từ bên ngoài bị hại, mà đội tuần tra lại làm lơ như không thấy. Tước sĩ Ryan không nhịn được nữa nên tự mình dẫn theo thân vệ, đi khu lưu dân lôi kéo được một nhóm người, đuổi ‘chuột’ ở khu bến tàu khu bến tàu ra khỏi mảnh đất này. Lúc ấy, hắn còn viết tình hình chiến đấu mỗi ngày thành thư, gửi cho ta đang ở vương đô xa xôi. Hắn nói trong thư, đây là một trận chiến đấu vĩ đại, không thua gì chống lại tà thú, cho nên ta cho rằng..."
"Pelor, đừng nói nữa." Ryan hiếm khi tỏ vẻ e lệ: "Lúc ấy ta chỉ rảnh đến phát chán, tùy tiện tìm chút việc vui giết thời gian thôi."
Thì ra là thế, vậy đại khái chính là "hành động vĩ đại" của một vị quý tộc nóng lòng muốn chơi trò chơi kỵ sĩ làm ra, Roland nghĩ, đối với thứ tử gia tộc Moose đã muốn được đánh nhau từ nhỏ, không có chuyện gì hưng phấn hơn là sau lưng có một đám thủ hạ đi theo, nhất hô bách ứng, tuy nói không phải chỉ huy thiên quân vạn mã nhưng hai nhóm người đánh nhau, thanh thế không kém một chút nào.
"Bây giờ cái bang phái này đâu?"
"Ặc, ta không biết." Ryan sờ cái ót: "Từ khi gia nhập phòng tuyến Hermes tác chiến với tà thú chân chính, ta không còn liên lạc đám người đó nữa."
Roland gật gật đầu: "Trên thực tế, ta định diệt trừ tất cả ‘chuột’ hoạt động trong cứ điểm, để mỗi bình dân đều có thể sống yên ổn."
"Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng." Ryan chần chờ nói: “Chuyện này. . . chỉ sợ làm không được."
"Tại sao?" Hắn nhíu mày nói: "Trong tay của ta có Đệ Nhất Quân, chẳng lẽ ‘chuột’ còn khó dây dưa hơn kỵ sĩ của quý tộc sao?"
"Không phải như thế." Hình như đối phương đang cẩn thận lựa chọn ngôn từ: "Bọn họ nhỏ yếu khiếp đảm, thiếu vũ khí và khôi giáp, cũng không hiểu kết trận tác chiến như thế nào, đối mặt kỵ sĩ thì hoàn toàn không chịu nổi một đòn, nhưng... nếu ngài dựa theo cách làm như xử trí người mưu phản, xem xét xem có từng trở thành ‘chuột’ hay không để thanh lý bọn họ thì sợ là toàn bộ cứ điểm cũng sẽ không còn lại được mấy bình dân."
"Ý của ngươi là..."
“’Chuột’ và bình dân có thể thay đổi bất cứ lúc nào, điện hạ." Ryan cung kính nói: "Khi thu hoạch không tốt, tà nguyệt dài dằng dặc, rất nhiều bình dân vì sinh tồn mà không thể không làm một ít chuyện ‘chuột’ hay làm. Đây cũng là nguyên nhân mà đa số lãnh chúa cho phép hắc phố tồn tại, so với dân đói bạo động, để bọn họ tranh đấu nội bộ càng tốt hơn."
Sắc mặt Roland trầm xuống, hắn không nghĩ tới ‘chuột’ lại xuất hiện như vậy: "Vậy người đứng đầu tổ chức bọn họ thì sao?"
"Những người này thì đúng là tội phạm, bọn họ, có vài người là quý tộc bản địa một tay nâng đỡ, cũng có người là tội phạm lưu vong từ nơi khác tới."
"Rất tốt, ta nghĩ trong số các ngươi hẳn là không có ai đang bồi dưỡng ‘chuột’ chứ." Vương tử lạnh mặt nhìn một vòng bàn dài, các quý tộc nhao nhao cúi đầu: "Nhưng mà có cũng không sao, chỉ cần từ hôm nay trở đi các ngươi phối hợp ta tiêu diệt toàn bộ, ta có thể bỏ qua chuyện cũ." Hắn dừng một chút, sau đó quay qua nhìn Ryan: "Ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi."
"Vâng, thưa điện hạ."
"Tiếp theo, trong một tháng, ta muốn đả kích nặng tất cả hành vi phạm tội trong cứ điểm, mà ngươi cần phải phối hợp Đệ Nhất Quân thanh trừ hết thủ lĩnh các bang phái hắc phố, triệt để tan rã tất cả tổ chức của‘chuột’. Còn cụ thể nên làm như thế nào thì ta sẽ sai người nói cho ngươi."
"Điện hạ, vậy thì còn thành viên phía dưới thì như thế nào, không có tổ chức cung cấp thức ăn, bọn họ rất khó chống nổi Tà Ma Chi Nguyệt." Ryan lo lắng nói: "Lại thêm năm nay tà nguyệt tới sớm, số lượng của những người này có thể còn nhiều hơn những năm qua."
"Ta sẽ sai Pelor mở kho phát thóc, sẽ kéo dài đến khi tà nguyệt kết thúc mới thôi."
"Điện hạ, chuyện này không thể được!"
"Ngài nuôi bọn họ sẽ chỉ làm bọn họ càng trầm trọng thêm!"
"Không sai, khi đó chỉ sợ người toàn thành đều sẽ làm ăn mày!"
Nghe nói như vậy, các quý tộc nhao nhao mở miệng chặn lại.
Roland gõ mạnh xuống bàn: "Ta đã quyết định, các ngươi không cần nói thêm nữa!"
Hắn cảm thấy điểm khác biệt lớn nhất của mình và quý tộc ở chỗ bọn họ luôn nghĩ xấu cho nhân dân, cho rằng đối phương lười biếng ngu muội, vô năng lại ti tiện, bản tính còn cực kỳ tham lam, hoàn toàn không có thuốc chữa. Nhưng hắn biết rõ lực lượng nhân dân, cái quần thể này nhìn như ngu dốt, nhưng trên thực tế thì khi có chỉ dẫn chính xác, lại có tấm gương, bọn họ mới là lực lượng trung kiên của thế giới này. Nếu như nhân dân vô dụng đúng như quý tộc nghĩ, sao bọn họ ct lần lượt thay đổi thế giới?
Trên thực tế, tốn hao tinh lực trên thân nhân dân mới là đáng đầu tư nhất. Cho dù là một chút thay đổi nhỏ đều có thể mang lại hồi báo kinh người.
"Cuối cùng thì phải tuyên truyền chính lệnh nhanh một chút." Roland quay qua nhìn Pelor: "Chuyện này ngươi có kinh nghiệm, tiếp tục mở rộng nó là được, lĩnh dân không xem hiểu bố cáo, ngươi tìm người tuyên đọc, nội dung chính là những gì chúng ta nói hôm nay."
"Hết thảy?" Người sau giật mình: "Ngay cả kế hoạch thanh lý ‘chuột’ cũng nói ra sao?"
"Không sai, bao gồm tin tức mở kho phát thóc." Hắn nhìn đám người lần nữa: "Bây giờ ta dạy các ngươi biết một điều kiện để một Tòa thị chính hợp cách có thể vận chuyển, đó chính là báo trước chính sách cho nhân dân, giải đáp nghi vấn của bọn họ, nghe bọn họ phản hồi —— như vậy thì chính sách ban bố mới sẽ không trở thành rỗng tuếch."
Cải tạo quý tộc, thống nhất luật pháp, hợp nhất hành chính, nghiêm trị trị an, lại tuyên truyền chính trị sau cùng, chính là Roland chuẩn bị cho thành lập trật tự mới.