"Thật ra thì ngươi không cần đi theo ta." Echo đi bên bờ sông Xích Thủy, tuyết đọng dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
"Trong thành cũng không an toàn, nơi này không phải Biên Thùy Trấn." Iron Axe đi sau lưng nàng, giữ khoảng cách hai bước: "Hơn nữa điện hạ đã dặn dò, nếu ngài rời khỏi thành bảo, bên người lại không có phù thủy khác, ta phải bảo vệ an toàn cho ngài."
"Nếu biết như vậy ta đã không nói với hắn." Nàng thở ra một hơi khí trắng: "Mặt khác, ngươi không cần dùng kính ngữ với ta."
"Trong lòng ta, ngài vĩnh viễn là tộc trưởng tộc Cát, Drow SilverMoon đại nhân."
Nhắc tới tộc Cát, Echo trầm mặc, tuy Iron Axe không nhìn thấy nét mặt của nàng nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương có chút sa sút, hắn muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng lại, yên lặng đi theo nàng.
So với sông Xích Thủy uốn lượn ở dã ngoại, khi nhánh sông này chảy vào trong thành, gần như là thành một đường thẳng, hai bên đê đều dùng gạch đá làm nền, bằng phẳng ngay ngắn. Cách mấy chục bước thì sẽ có một cầu thang thông xuống mặt sông, đại khái là để cho mọi người lấy nước.
Tuyết hôm nay không tính quá lớn, trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được một hai người đi đường, cho dù là nam hay là nữ thì đều sẽ kinh ngạc quay qua nhìn Echo —— hiển nhiên, vóc người cao gầy và làn da màu nâu nhạt của đại nhân SliverMoon có chút đặc biệt, lại thêm mái tóc dài màu xanh xám, cực kỳ khiến cho người khác chú ý —— ở trên đại lục Greyfort, rất ít khi gặp được người tộc Cát thuần huyết.
"Chúng ta đến bờ bên kia đi." Hiển nhiên Echo không thích bị người ta dò xét như thế.
"Vâng."
Tìm đc một cây cầu hình vòm, hai người cẩn thận từng li từng tí qua mặt cầu đã bị đóng băng, đi vào phía đông cứ điểm. Nơi này gần như không nhìn thấy được mấy cái nhà, đồng ruộng liên miên bị tuyết trắng bao trùm, đưa mắt nhìn lại toàn bộ đều là đất bằng. Xa xa, tường thành màu xanh như ẩn như hiện trong màn tuyết, tạo thành chênh lệch rõ ràng với khu Tây.
"Chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở Iron Sand City." Echo cảm thán: "Trước khi rời khỏi cực Nam, ta còn tưởng rằng toàn bộ đại lục đều như nhau, ngoại trừ hạt cát ra thì vẫn là hạt cát, mà nguồn nước và ốc đảo đều là tài nguyên phải dùng sinh mệnh đi cướp. Nhưng ở chỗ này, không có ai sẽ vì sông Xích Thủy mà đổ máu, muốn uống nước thì ngồi xổm xuống là được."
"Nhưng bọn họ sẽ đổ máu vì những thứ khác." Iron Axe trầm giọng nói: "Kim long, bảo thạch, vinh dự, địa vị... chỗ nào cũng không tránh khỏi tranh đấu."
"Thật sao... nhưng Nightingale nói cho ta, nàng tin tưởng điện hạ có thể ngăn phân tranh lại." Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời tối tăm mờ mịt: "Cho dù là tộc Cát hay là vương quốc đại lục, cho dù là người bình thường hay là phù thủy, đều có thể bình đẳng hưởng thụ tài nguyên, cuộc sống tự do tự tại."
"Chuyện này. . . ta không biết." Iron Axe chần chờ một lát, hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng tất cả mọi người buông bỏ ngăn cách, cùng nhau sinh sống, cho dù là người nắm giữ lực lượng thần linh như điện hạ thì sợ là cũng khó mà làm được —— hắn có thể chinh phục tất cả kẻ địch không thể nghi ngờ, nhưng hắn có thể làm cho kẻ địch cam tâm tình nguyện chịu sự thống trị của mình sao? Cho dù điện hạ dùng thủ đoạn gì, trong quá trình chinh phục thì đã gieo hạt giống thù hận xuống rồi.
"Ngươi nhớ Iron Sand City sao?" Echo đột nhiên hỏi.
"Không, đại nhân SliverMoon." Iron Axe lấy lại bình tĩnh, không chút do dự đáp: "Ta đã phát thề với Tam Thần, vĩnh viễn phụng điện hạ Roland Wimbledon làm chủ, khai cương thác thổ cho hắn. Nhưng mà ngài yên tâm, hắn đã hứa, sẽ báo thù rửa hận cho ngài, tương lai chắc chắn sẽ làm được. Đợi ngài trở lại Iron Sand City, không còn ai dám bất kính với ngài nữa."
"Nhưng ta cũng không muốn làm tộc trưởng tộc Cát nữa." Nàng thấp giọng nói: "Ta thích ở nơi cây cối thường xanh, thích ở chung với Wendy, Nightingale, thích điện hạ dạy ta ca khúc. Ta hi vọng có một ngày có thể trở về thăm một lần, nhưng không muốn ở trong sa mạc, vì nước mà tranh đấu không ngớt."
Ngay cả khi như vậy, ngài vẫn là người thừa kế tộc Cát duy nhất trong lòng ta, cuối cùng Iron Axe không có nói lời trong lòng ra mà cúi đầu nói: "Không ai có thể cưỡng ép ngài."
Hai người đi xuyên qua đồng ruộng trắng phau phau, đi đến một khu vực trống trải, Echo dừng bước lại: "Luyện tập ở chỗ này đi, hẳn là sẽ không quấy rầy đến người khác."
Iron Axe biết năng lực của đối phương là chế tạo đủ loại âm thanh, bình thường cũng sẽ luyện tập ở vườn hoa sau thành bảo thị trấn, lần này vì tránh quấy rầy đến hội nghị quan trọng của vương tử điện hạ và các quý tộc, nàng mới cố ý đến đây thi triển năng lực.
Hắn khẽ gật đầu, lui ra phía sau hai bước: "Ta sẽ cảnh giới cho ngài."
"Đúng rồi, ta viết một ca khúc cho cố hương." Echo xoay người: "Ngươi muốn nghe không?"
"Ca khúc?" Iron Axe hơi sững sờ.
"Ừm, dùng phương pháp biên khúc mà điện hạ dạy ta —— hòa lẫn âm thanh của nhiều loại nhạc khí lại, để làn điệu phong phú hơn." Nói đến cái này, rõ ràng biểu cảm của Echo nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Thử mới phát hiện, hóa ra một ca khúc khúc lại có thể dễ nghe như vậy, mỗi một loại âm sắc gia nhập vào trong đó đều sẽ khiến cho người nghe nó có được những cảm nhận hoàn toàn không giống, cũng không biết điện hạ biết được những phương pháp này từ đâu. Khi ta bị bán tới vương đô, cũng chưa nghe quý tộc nào nói tới."
"Roland điện hạ vốn không giống bình thường." Hắn là con cưng của thần linh, Iron Axe nghĩ.
"Đúng vậy... sẽ không ai đối xử với phù thủy thực tình như thế." Echo đồng cảm nói: "Nhưng mà điện hạ đặt tên cho những phương pháp hợp tấu đó quá mức kỳ quái, giống như là gộp hai thứ vốn hoàn toàn không thể hòa lẫn vào nhau lại, ví dụ như là nhạc điện tử, Agricultural Heavy Metal gì gì đó." Nàng lắc đầu cười: "Hẳn là cũng chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra được những cách gọi như thế này."
Iron Axe còn chưa kịp đáp lời, tiếng ca đã vang lên.
Khi khúc nhạc hỗn tạp chảy vào trong tai hắn, hắn lập tức sững sờ tại chỗ —— đây là một làn điệu quá không thể tưởng tượng nổi, giống như hạt cát thổi qua ốc đảo, lại giống như là dung nham từ lòng đất vọt lên.
Một sát na đó, Iron Axe cảm thấy mình như về tới vùng sa mạc có ánh mặt trời rực lửa. Đây là... ảo giác? Hắn cúi đầu xuống mới phát hiện đất tuyết đã biến mất không thấy, chẳng biết lúc nào, bản thân mình đã đứng trong một ốc đảo, nhìn ra ngoài, hạt cát nóng rực xuất hiện khắp toàn bộ tầm mắt. Cô gái phía trước hơi khép hai mắt cất tiếng ca, tiếng ca quanh quẩn trên bầu trời xanh, hai chân của nàng đứng ở trên một khu vực nước cạn, gợn sóng chậm rãi dạt ra, đẹp đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở.
"Đi xuyên qua cát và bụi."
"Truy tìm tung tích của ốc đảo."
"Dấu chân của người để lại trong biển cát."
"Dòng nước mát chiếu rọi bóng hình của người."
"Một ngày nào đó, ốc đảo sẽ biến thành sa mạc mới."
"Mà trong sa mạc cũng sẽ mọc ra ốc đảo mới."
"Nhưng thứ duy nhất không thay đổi."
"Chính là truyền thuyết về người."
"Cuối cùng sẽ có một ngày."
"Ta sẽ đạp lên dấu chân mà người để lại."
"Tìm được bóng hình của người."
"Trước khi bình minh ló dạng."
"Thời khắc trăn trở không lời đó."
...
Khi tiếng ca dần dần chìm xuống, Iron Axe lại về tới cứ điểm Epic bông tuyết bay bay, tất cả đều như là một ảo ảnh, giống như cái gì cũng không có xảy ra. Hắn không khỏi nuốt ngụm nước miếng, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay, một hạt cát trong suốt lấp lánh.