Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 458

Chương 458
Chương 458

Khi Roland nghe Iron Axe báo cáo, nhất thời hoài nghi phải chăng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

"Ngươi nói thấy được sa mạc rộng lớn trong tiếng ca của Echo, còn lấy một hạt cát từ sa mạc về?"

Nghe nhầm thì cũng thôi đi, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện, cái này còn xem là tiếng ca nữa sao?

"Không phải đem về, thưa điện hạ." Iron Axe nghiêm trang đặt hạt cát đó ở trước bàn sách: "Lúc ấy ta hoàn toàn ở trong trạng thái ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới kiểm tra những cảnh tượng đó có phải thật hay không. Nó giống như đột nhiên xuất hiện trong tay của ta, nếu nhất định phải nói rõ thì hẳn là do gió nóng đem tới.”

Càng nói càng mơ hồ, Roland suy tư một lát: "Nàng chỉ hát một ca khúc này sao?"

"Còn có một số ca khúc khác nhưng ta hoàn toàn không nghe lọt." Iron Axe hồi tưởng lại, nói: "Cảnh tượng lúc đó giống như thần tích... nếu là lúc trước, cho dù đại nhân SliverMoon tự xưng là sứ giả của Tam Thần thì ta cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ. Điện hạ, năng lực của nàng tiến hóa rồi sao?"

Đi theo mình hơn một năm, hiển nhiên vị đến từ tộc Cát này cũng có hiểu biết nhất định về phù thủy.

"Hẳn là, nhưng loại tình huống này ta cũng lần đầu tiên gặp." Roland suy tư một lát, quyết định gọi Echo đến tự mình hỏi một chút.

Chờ Iron Axe lĩnh mệnh rời đi, Roland cầm hạt cát lên đến quan sát tỉ mỉ một phen: "Đây là ma lực tạo ra sao?"

"Không rõ ràng lắm." Tiếng Nightingale vang lên sau lưng: "Phía trên không có vết tích của ma lực."

Không có vết tích của ma lực không có nghĩa là không phải thứ do ma lực sáng tạo ra, chỉ là loại vật chất này tồn tại trong hiện thực, sau khi hình thành thì không cần dựa vào ma lực duy trì, cũng sẽ không bị Thần Phạt Chi Thạch ảnh hưởng, giống như lớp sơn phủ của Soria.

Echo nhanh chóng tới thư phòng, Nightingale hiện ra bên cạnh Roland trước, cười nói với nàng: "Chúc mừng."

Nàng giật mình: "Ta sao?"

Nightingale gật gật đầu: "Ma lực trong cơ thể ngươi đã ngưng tụ, ngươi không có phát hiện sao?"

"Thật, thật sao?" Echo kinh hỉ nói: "Như vậy là năng lực của ta đã tiến hóa rồi?"

"Nó có hình dạng ra sao?" Roland âm thầm nói quả là thế.

"Một khối tinh thể màu lam trong suốt, sáng long lanh như nước." Nightingale trả lời: "Tổng lượng ma lực tương đương với Macy."

Xem ra lần tiến hóa này không có liên quan gì đến đốn ngộ mà là bất tri bất giác hoàn thành ngưng tụ, Roland kể lại cảm nhận về huyễn cảnh của Iron Axe lại cho Echo, nàng hết sức kinh ngạc.

"Ngài nói... hắn giống như về tới cực Nam, ở trong biển cát?"

"’Phảng phất’, cái từ này đáng để suy ngẫm, bởi vì khi hắn trở về từ trong sa mạc, trên người còn có thêm một hạt cát." Roland cười nói: "Mặc dù hạt cát, cái thứ này chỗ nào cũng có, nhưng hắn không đến mức đào đất tuyết lên, tìm một hạt trong đất bùn để gạt ta." Hắn dừng một chút: "Lúc đó ngươi nhìn thấy cái gì?"

"Không có cái gì..." Echo có chút ngượng ngùng nói: "Lúc ấy ta nhắm mắt lại, không có chú ý thay đổi xung quanh."

"Vậy bây giờ biểu hiện ra cho chúng ta xem kỹ một chút." Roland có chút hăng hái chống cằm: "Chính là ca khúc về cố hương mà ngươi viết."

"Ây... ở chỗ này?"

"Ừm, không sai." Hắn khẳng định: "Bây giờ cách cơm tối nửa canh giờ, sẽ không ảnh hưởng đến những người khác."

"Ta cũng muốn nghe ca khúc có thể khiến người ta thân lâm kỳ cảnh." Nightingale tràn đầy phấn khởi nói tiếp.

"Vậy… được rồi!"

Echo hít một hơi thật sâu, nhanh chóng, bản xô-nat hợp tấu hoàn toàn không thuộc về thời đại này vang lên, giọng ca ngọt ngào chỉ thuộc về phái nữ vờn quanh trong thư phòng, vừa mới bắt đầu nàng còn có chút câu nệ, đại khái là chưa hề biểu diễn ở trong phòng, nhưng theo làn điệu dần vào cao trào, nàng hoàn toàn vùi đầu vào trong âm nhạc.

Dường như Roland nghe được tiếng gió nóng thổi qua rừng xanh, nhiệt độ trong phòng như tăng cao mấy phần, trong lỗ mũi cũng có mùi của hạt cát bị nắng gắt nướng... khi dư vị chậm rãi tiêu tán, một hồi lâu sau Roland mới dứt được tinh thần ra khỏi khúc nhạc. Không hề nghi ngờ, đây là một ca khúc trữ tình tràn ngập phong tình dị tộc, đối với ngũ âm không hoàn toàn như hắn, hoàn toàn không tìm ra chút tỳ vết nào... nhưng mà hắn cũng không nhìn thấy sa mạc mênh mông, mình vẫn ngồi trong thư phòng, dòng suối nhỏ chảy róc rách trong ốc đảo cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn quay qua nhìn Nightingale, nàng lắc đầu với hắn, hiển nhiên nàng cũng không có nhìn thấy những huyễn cảnh kỳ dị đó.

Đây là năng lực không có hiệu lực?

"Ngươi chỉ viết một ca khúc này sao?" Roland hỏi.

"Ừm." Echo gật gật đầu.

"Vậy hát thêm mấy bài ta dạy cho ngươi đi." Hắn nghĩ nghĩ, quyết định: "Gọi tất cả mọi người tới nghe một chút."

Chỉ chốc lát sau, trong thư phòng đã đến đông đủ phù thủy, ngay cả ba người của Đảo Trầm Thụy cũng chạy tới, mặc kệ trong tay các nàng còn nắm mấy lá bài chưa đánh xong. Echo có vẻ hơi hồi hộp, nhưng được Wendy cổ vũ, nàng chậm rãi khôi phục bình tĩnh, hát toàn bộ ca khúc, gồm cả Đội du kích một lần.

Mà những ca khúc này đều không ngoại lệ, đều nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các phù thủy.

Hỏi thăm cảm nhận của đám người, trong lòng Roland cũng có phán đoán đại khái.

Đó chính là trình độ bị ca khúc ảnh hưởng còn quyết định bởi trải nghiệm chủ quan của người nghe, có trải nghiệm giống như không khí ca khúc thì bị ảnh hưởng sẽ càng lớn, căn cứ để phán đoán chính là trong số ca khúc hiện đại mình dạy, mọi người phản ứng với Đội du kích tốt nhất, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ vì các phù thủy từng thấy Đệ Nhất Quân dậm chân tiến lên theo nhịp trống ca khúc, như vậy mới có thể cảm nhận được ý nghĩa ẩn chứa trong làn điệu ca khúc.

Là dân tộc Cát như Iron Axe, đương nhiên có thể sinh ra cộng minh mãnh liệt với ca khúc tràn ngập phong tình cực Nam.

Nhưng mà loại ảnh hưởng này sâu nhất có thể đạt tới mức như thế nào thì tạm thời Roland không thể thông qua kiểm tra biết được... nếu như người cảm nhận hoàn toàn rơi vào trong đó, tất cả ảo ảnh sẽ biến thành sự thật sao?

Nhưng cho dù như thế nào thì năng lực mới của Echo vẫn khiến cho hắn tràn ngập chờ mong —— ví dụ như là cổ vũ chiến sĩ, trấn an quần chúng, phối hợp biểu diễn hí kịch trong tương lai... có thể tăng cảm xúc của người xem lên, hiệu quả không thể đo lường được.

...

Gần xế chiều, Roland triệu kiến Dude vừa đến từ Biên Thùy Trấn đến thư phòng.

"Điện, điện hạ... ta, ta tới..." Hắn răng đánh bò cạp, hiển nhiên còn chưa khôi phục lại sau chuyến bay nhanh.

Bây giờ muốn nhanh chóng đi tới đi lui ở giữa hai khu vực, phương thức giao thông duy nhất chính là Macy chuyển phát nhanh, đương nhiên, dù cho quấn chăn lông thật dạy, nhưng mà chịu gió lạnh, bay sáu mười cây số ở dưới vuốt cự thú cũng không thể xem là một trải nghiệm dễ chịu được.

"Làm rất tốt." Roland vỗ vỗ đầu vai bồ câu mập.

"Groo!" Cái sau đắc ý giương đầu lên.

"Gọi ngươi qua đây là muốn cho ngươi hỗ trợ quý tộc gia tộc Moose huấn luyện một đội ngũ." Hắn quay qua nhìn Dude: "Tình huống bên này không giống với Biên Thùy Trấn, có ‘chuột’, có dân chạy nạn, còn có tội phạm cùng hung cực ác, có chút giống Goldenear City."

Dude sưởi bên cạnh lò sưởi trong tường một hồi, rốt cục cũng ngừng run rẩy: "Ý ngài là... muốn ta xây dựng một đội tuần tra?"

"Không, là cảnh sát." Roland giảng giải kế hoạch nghiêm trị một lần: "Nửa bộ phận trước sẽ do Đệ Nhất Quân chủ đạo hành động, nhưng cuối cùng trị an ở cứ điểm vẫn phải giao cho cảnh sát giữ gìn. Mà xem như cảnh sát, quan trọng nhất chính là lý niệm thân là ‘người bảo vệ nhân dân’."

"Đối đãi nhân dân phải giống như gió xuân ấm áp, đối đãi tội phạm phải như sấm sét vô tình." Dude không khỏi lặp lại.

"Không sai." Vương tử mỉm cười, nói: "Hi vọng ngươi có thể dạy bảo bọn họ cho tốt."

Bình Luận (0)
Comment