Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 468

Chương 468
Chương 468

Nửa tháng trôi qua, rốt cuộc Roland bước lên đường về.

Dùng lôi đình chi lực quét sạch bốn gia tộc lớn và ‘chuột’ của hắc phố xong, cứ điểm Epic tạm thời biến thành một tờ giấy trắng tùy ý hắn hành động. Các hạng mục cứu tế và biện pháp an trí đều tiến hành đâu vào đấy, mặc dù kim long và lương thực tìm được trong lãnh địa của gia tộc Maple, Rushwolf và Briar kém hơn công tước Ryan, nhưng cộng chung vào một chỗ cũng là một thu nhập hết sức kinh người. Chính là vì điểm ấy, hắn mới có thể không có lo lắng chút nào, mở rộng phạm vi cứu tế lương thực đến nhân dân toàn thành, đồng thời lợi dụng thời gian phát cháo tiến hành tuyên truyền chính sách, hiệu quả rõ ràng.

Trong ngày rời khỏi đây, Đệ Nhị Quân đã chiêu đủ năm trăm người trong kế hoạch, sở cảnh sát cũng có được một chi đội ngũ mới chừng hai trăm người. Roland cho một nửa tướng sĩ tham dự xuất chinh và Dude ở lại cứ điểm, mục đích trừ phòng ngự thường ngày và cảnh giới ra thì càng nhiều hơn chính là vì nhanh chóng huấn luyện những người mới này thành chiến sĩ có thể dùng được.

Hắn biết thời gian trống này sẽ không tồn tại quá lâu, nếu như không cấp tốc thành lập được con đường nối liền dân chúng và Tòa thị chính, đẩy mạnh quyền kiểm soát của mình xuống tận cơ sở, thì trật tự cũ nát và lỗi thời sẽ quay trở lại, lấp đầy khoảng trống quyền lực này. Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập, hắn đã hoàn thành mục tiêu đại phá, tiếp theo chính là giai đoạn đại lập.

Lòng tin của Roland chính là hậu thuẫn kiên cố Biên Thùy Trấn, tổng nhân khẩu đã tăng trưởng đến hơn ba vạn người, đồng thời có nhiều hơn một nửa nhân khẩu đang tiếp được giáo dục cơ sở, nếu ở đời sau thì chỉ là quy mô hai trung học, nhưng ở thời đại này thì đã là quy mô cực kì kinh người —— phổ cập giáo dục đến mỗi vị dân trấn không phải đơn thuần là biết chữ, đọc được chữ, còn có thường thức tự nhiên cơ bản, tư tưởng chính trị... và quán thâu ý thức dân tộc trong đó.

Trình độ văn hóa tiến bộ, có thể khiến cho hắn có đầy đủ nhân thủ để thúc đẩy thay đổi, mà so với không biết vì sao mà chiến, so với những người dân ngu dốt không biết vì sao chiến đấu, cam chịu đau khổ, thì sự thức tỉnh ý thức dân tộc của họ sẽ khiến họ bùng lên sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Những cư dân của thị trấn này chính là những hạt lửa hắn đã gieo, và một ngày nào đó, bọn họ sẽ dấy lên ngọn lửa trên lục địa này.

Khi sắc trời dần dần chuyển tối, thị trấn như ẩn như hiện trước mặt Roland.

"Các ngươi mau nhìn... đó là cái gì?" Sau lưng, một tên quý tộc hoảng sợ nói.

"Một cây... cầu?" Một người khác đưa đầu nhìn ra xa nói: "Trời ạ, nó cũng quá dài."

"Không thể nào như vậy được, chỉ có hai cây cột, sao có thể chống được mặt cầu dài như vậy?"

"Chờ một chút... hình như nó làm bằng sắt!"

Trên đường về, trên thuyền Roland, trừ phù thủy ra thì còn có thêm hơn mấy chục vị quý tộc, bọn họ hoặc là gia thế nông cạn, hoặc là tước vị thấp, đối với chuyện phản loạn thì kính nhi viễn chi, cũng bởi vậy mới tránh thoát kế hoạch quét sạch của hắn.

Theo kế hoạch, họ sẽ học phương pháp quản lý hệ thống thứ bậc của Tòa thị chính trong thị trấn, sau đó quay trở lại cứ điểm khi thành trì chính thức được xây dựng, hỗ trợ Pelor thành lập Tòa thị chính cấp thấp hơn, thực hành và phản hồi các mệnh lệnh mình ban hành. Sau khi mất đặc quyền phong đất, muốn tiến thêm một bước thì những người này chỉ có thể dựa vào năng lực của mình.

Đội tàu băng qua cây cầu sắt lấp lánh ánh bạc, Roland nghe được tiếng hít hà kinh ngạc của những quý tộc sau lưng. Một đám người kìm lòng không được nín thở, yên lặng nhìn cầu sắt bắc ngang mặt sông lướt qua đỉnh đầu bọn họ.

Vương tử không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, từ khi nhóm người này lên thuyền thì không ngừng cảm thán. Đầu tiên là kinh ngạc tại sao thân tàu do tảng đá làm thành có thể lơ lửng ở trên nước, sau đó lại hiếu kỳ với bánh xe guồng xoay tròn và máy hơi nước phun ra sương trắng. Đáng tiếc công trình tam thông ở thị trấn còn chưa hoàn thành, hắn không có hảo ý nghĩ, nếu không khi những người này nhìn thấy ánh đèn sáng tỏ ổn định, chắc chắn sẽ kinh ngạc tới trợn lòi mắt ra.

Theo còi hơi huýt dài, thuyền chậm rãi dừng sát ở bên cạnh bến tàu. Mà Barov, Carter và một đám quan viên Tòa thị chính nhận được "chim bồ câu truyền tin" đã chờ sẵn ở bên bờ, nhìn thấy Roland xuất hiện, bọn họ còn hữu mô hữu dạng thổi kèn lệnh, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa khi hoan nghênh quốc vương, làm một nghi thức nghênh đón.

Roland cười vỗ vỗ bả vai của hai người, sau đó đưa Barov đến trước mặt đông đảo quý tộc ở cứ điểm, giới thiệu lẫn nhau một phen: "Nơi ở, sinh hoạt và học tập của những người này giao cho ngươi sắp xếp." Hắn tới gần bên tai tổng quản, nói nhỏ: "Không cần quan tâm thân phận và tước vị của bọn họ, tối đa cũng chỉ là nam tước mà thôi, trong quặng mỏ loại người gì cũng có, nếu như không chịu thành thật làm việc. Cứ dựa theo phương thức huấn luyện tân sinh tốt nghiệp huấn luyện bọn họ, ta muốn nhcc nhìn thấy hiệu quả."

"Vâng, thưa điện hạ."

Trở lại thành bảo, phù thủy nghe được tin tức đã tề tụ trong đại sảnh, Roland vừa đi qua cửa lớn, còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm xa cách đã lâu thì một thân thể ấm áp đã nhào vào lồng ngực của hắn. Nghe được mùi thơm quen thuộc của sợi tóc truyền đến, hắn mỉm cười sờ lên đầu của đối phương: "Ta trở về."

"Ừm." Anna ngẩng đầu lên, con mắt màu xanh lam như mặt hồ có chút gợn sóng: "Ta chờ ngươi lâu rồi."

"Ta cũng thế!"

"Còn có ta, groo!"

Không lâu sau, Roland cảm thấy hai bên cánh tay lại tăng thêm trọng lượng... không cần nhìn cũng biết, ngoại trừ hai người Lightning và Macy, không có phù thủy khác sẽ quấy rây hắn và Anna ôm nhau trong lúc nào.

"Này, các ngươi đi theo hắn mà." Mystery Moon hét lên.

"Đúng đấy." Lily hừ một tiếng: "Không biết xấu hổ!"

"Các ngươi đều bình an trở về là tốt rồi." Wendy ôn nhu cười nói.

"Đêm nay, chúng ta phải chúc mừng một phen." Scroll đề nghị.

"Được! Muốn kem ly bánh mì!" Andrea reo hò: "Tăng thêm phần của Ashes và Shavi, ta muốn ăn một mâm lớn!"

Người đi lên cuối cùng là Tilly Wimbledon.

Nàng vươn tay, sắc mặt thoải mái nói: "Vất vả rồi."

"Cảm ơn!" Roland nhếch khóe miệng lên, cầm tay đối phương đưa tới.

...

Sau khi tiệc tối phong phú kết thúc, Roland trở lại văn phòng, thở dài ra một hơi. Mặc dù thành bảo cứ điểm lớn hơn rất nhiều nhưng khu vực nhỏ bé này mới khiến cho hắn thoải mái.

Đang lúc hắn chuẩn bị chỉnh lý sách vận chuyển tới từ cứ điểm thì Anna đẩy cửa ra đi đến.

"Ngươi đến rất đúng lúc." Roland chỉ chỉ sách chất đống ở trên thảm: "Nhìn nè, đây là món quà ta đem về cho ngươi. Phần lớn là ghi chép lịch sử và truyền kỳ cố sự, còn có một phần là bí văn Tây cảnh, đều lấy từ trong thư phòng công tước tới. Đúng rồi, đây vốn là —— "

Hắn còn chưa nói xong thì đã cảm thấy một đôi môi mềm mại in lên.

Trong hương thơm còn có chút nóng rực, trong khô ráo xen lẫn hơi thở ướt át.

"Ta rất nhớ ngươi." Sau khi tách ra, Anna bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, nói.

Nhìn ánh mắt gợn sóng của đối phương, Roland cảm thấy một dòng nước nóng chạy lên não: “Sách này..."

"Để sau xem cũng được."

"Ta cũng nghĩ thế."

Hai người lại ôm hôn.

Bình Luận (0)
Comment