Hôm sau, Roland khẽ hát đi vào văn phòng, phát hiện Wendy đã chờ trong phòng.
"Thế nào?" Hắn bước qua đống sách tạp nhạp trên đất, rót một ly trà cho nàng.
"Chúc mừng ngài, thị trấn lại có thêm một vị phù thủy." Nàng mỉm cười nói sơ lại chuyện xảy ra trong mấy ngày qua: "Nếu như ngài cần, ta có thể thông báo cho Asha đến thành bảo bất cứ lúc nào."
Phù thủy đầu tiên thức tỉnh ở lãnh địa của mình... đây cũng là thu hoạch đầu tiên sau khi mời chào công khai, tâm tình Roland không khỏi càng thêm vui vẻ, nhưng mà nghe được nửa câu sau, hắn hiếu kì nói: "Chẳng lẽ bây giờ nàng không ở trong thành bảo sao?"
"Không có, bởi vì Nightingale không ở đây, không thể tiến hành duyệt lại thân phận của nàng." Wendy kể lại những gì Scroll nói: "Chúng ta đưa nàng về nhà, còn dự chi tháng tiền lương thứ nhất."
"Quyết định này ngược cũng không xấu." Roland gật gật đầu: "Chiều nay cho nàng tới ký khế ước đi."
"Vâng..." Wendy đáp, sắc mặt như muốn nói lại thôi.
"Thế nào?"
"Ngài không cảm thấy tức giận sao... cách nhìn của những người đó đối với Liên Minh Phù Thủy và ngài, còn có..." Nàng trầm mặc một lát mới cắn răng nói: "Còn có, với năng lực của ta, có thể không thích hợp để quản lý liên minh, Scroll kinh nghiệm phong phú hơn ta, cách đối xử với mọi người lại thành thục, ta cảm thấy do nàng quản lý sẽ tốt hơn."
"Ta nghĩ những chuyện này ngươi cũng nói với Scroll rồi?" Roland có chút hăng hái hỏi: "Sau đó nàng cho rằng ngươi mới là lựa chọn thích hợp nhất?"
"Hở?"
"Quả nhiên là vậy..." Hắn thở ra một hơi: "Mà cảm giác của ta cũng giống như nàng, phương diện quản lý, kỹ xảo và thủ đoạn có thể nắm giữ được thông qua thực tiễn, nhưng tính cách cá nhận lại là thứ rất khó thay đổi. Ngươi không có phát hiện sao, trong số phù thủy, người rất được mọi người yêu thích thì trừ Macy ra chính là ngươi. Hơn nữa, Scroll chủ yếu đảm nhiệm công việc ở Bộ giáo dục, sau này sẽ càng ngày càng bận rộn, không có quá nhiều thời gian để giao lưu với các phù thủy mới thức tỉnh, đây cũng là sở trường của ngươi, cho nên ngươi phải có lòng tin với mình, ta nhìn người rất chuẩn."
Không đợi Wendy đáp, vương tử lại nói tiếp: "Về phần lĩnh dân ngoại lai hiểu sai về Liên Minh Phù Thủy, đó là do ta sơ sót. Ta cũng không nghĩ tới thân thể này... không, thanh danh của ta trước đó lại có thể truyền khắp vương quốc đại lục." Hắn suy tư một lát: "Muốn nhanh chóng thay đổi cách nhìn này, ngoại trừ tăng cường tuyên truyền ra, ta cảm thấy nên để cho tổ chức có thể nhanh chóng vận hành độc lập mới tốt."
" Vận hành... độc lập?"
"Ừm, biến nó thành một cái bộ môn độc lập giống như là Tòa thị chính." Trước đó Roland cũng suy tính đến vấn đề này, bây giờ liên minh chỉ có hơn mười phù thủy, hắn còn có thể ứng phó được, nếu sau này mở rộng đến mấy trăm, thậm chí giống như là Thánh Thành Taqira, có được mấy ngàn phù thủy, hiển nhiên đến lúc đó thì mình không thể nào bố trí công việc cho từng người được. Các nàng cần thành lập một hệ thông chức năng có thể tự vận chuyển, giải quyết công việc cho phù thủy, mà mình thì chỉ chỉ đạo công dụng của năng lực và phương hướng tiến hóa.
Nói cho đối phương nghe ý nghĩ của mình, Wendy chần chờ nói: "Nhưng Tòa thị chính có hơn mấy trăm người, mà chúng ta chỉ có hơn mười tỷ muội, phần lớn cũng đều có chuyện riêng của mình... hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến thay đổi cái nhìn của lĩnh dân?"
"Lời đồn và sợ hãi đều đến từ không biết, cư dân thị trấn có thể chấp nhận phù thủy là bởi vì bọn họ cảm nhận được lợi ích mà Nanawa và Lily mang đến." Roland cười nói: "Nếu như có thể để cho người bình thường cũng gia nhập vào Liên Minh Phù Thủy, có thể giải quyết vấn đề liên minh không đủ nhân thủ, còn có thể khiến cho bọn họ càng hiểu thêm về tổ chức này —— dân chúng tự phát tuyên truyền thì chắc chắn sẽ càng thêm có hiệu quả thay đổi hiểu lầm của kẻ ngoại lai về phù thủy, mà nội dung công tác của các ngươi, cống hiến quan trọng dành cho thị trấn cũng sẽ được nhiều người biết hơn."
Giống như trong viện khoa học thì không hẳn toàn bộ đều là nhà khoa học, tạp vụ thường ngày, tiếp đãi hành chính, nghiên cứu bố trí những việc vặt này đều cần một lượng lớn người bình thường tham dự. Muốn cho phù thủy được tất cả dân chúng chấp nhận, quan trọng nhất chính là hiểu rõ lẫn nhau, đưa phù thủy vào trong từng cái ngành nghề, để người bình thường tham dự vào trong công việc của phù thủy cũng là nguyên lý như vậy.
"Thì ra là thế!" Wendy gật gật đầu: "Cái này đúng là một phương pháp tốt. Nhưng mà làm sao xác định nhân tuyển?"
"Nếu vận hành độc lập thì đương nhiên phải do chính các ngươi chiêu mộ, chọn lựa." Roland vuốt cằm nói: "Điểm này ngươi có thể thỉnh giáo bá tước Speer, hẳn là nàng rất hiểu về cách làm như thế nào để xây dựng một cơ cấu mà hạch tâm là do phù thủy tạo thành. Nhưng mà bây giờ nhân số của liên minh còn ít, ngươi có thể chiêu mộ vị trí trợ thủ hoặc nhân viên văn phòng luyện tay một chút. Sau khi tà nguyệt kết thúc ta cũng sẽ xây một tòa nhà mới bên cạnh Tòa thị chính, để làm nơi làm việc chuyên dụng cho liên minh."
Hắn còn có nửa câu nói sau không có nói ra, nếu là Liên Minh Phù Thủy, sau này không thể nào cứ giới hạn ở Tây cảnh hoặc phù thủy Greyfort, nếu có thể dựng lên khung xương, sau này lại hấp thu tổ chức phù thủy ở những vương quốc khác thì cũng có thể mang lại tác dụng chỉnh hợp nhanh chóng.
"Ta đã hiểu." Wendy hít một hơi thật sâu: "Nếu như ngài quyết định giao nhiệm vụ này cho ta, ta sẽ hết sức mà làm."
...
Sau khi Wendy rời đi, Roland tiếp tục chỉnh sửa sách hôm qua còn chưa làm xong.
Nhìn thấy sách nằm đầy dưới đất, hắn không tự chủ được nhớ tới nụ hôn dài nóng bỏng ngạt thở hôm qua. Cho dù là mùi thơm ngát của lọn tóc Anna, ánh mắt như mặt nước, hay là thân thể mềm mại đều khiến cho hắn cảm nhận được xúc động mãnh liệt. Tuy rằng lần đầu gặp, nàng từng không có chút lo lắng nào, đốt sạch quần áo trong sân nhưng mà lúc đó mình cũng không có rung động không ngừng như bây giờ.
Đại khái khi đó nàng vẫn là một cô gái nhỏ gầy yếu bất lực, mà bây giờ đã trưởng thành thành cô gái duyên dáng yêu kiều động lòng người —— trong thời gian một năm ngắn ngủi, nàng thay đổi quá nhiều.
Có lẽ mình nên chủ động một chút, đáp lại tình cảm của nàng... Roland đang nghĩ ngợi, tay vươn ra lại chạm phải một bàn tay khác, lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện Nightingale đã đưa sách vở tới dưới chân: "Ta giúp ngươi."
"Ây..." Roland bỗng nhiên cứng lại, hôm qua từ khi đi vào văn phòng đến ôm chỉ có mấy hơi, hắn cũng không có chú ý tới việc sau tiệc tối Nightingale có đi theo mình vào phòng hay không.
"Yên tâm, tối hôm qua ta lập tức đi ra ngoài, không có ở lại cản trở." Nightingale liếc mắt: "Đã đoán trước được đã lâu nàng không gặp được ngươi, nhất định sẽ tìm ngươi trút tâm sự —— nàng chưa bao giờ kiềm chế tình cảm của mình."
"Là... như vậy sao?"
Có Nightingale trợ giúp, sách được phân loại nhanh chóng, để vào trong tủ sách, nhét đầy giá sách trống rỗng.
"Được..." Roland nhét một quyển sách cuối cùng vào khe hở: "Cảm ơn."
"Ngươi cũng thế, còn muốn kéo tới khi nào? Đừng để cho nàng chờ đợi mãi..."
Roland giật mình, hắn quay đầu lại, phát hiện Nightingale đã không thấy tăm hơi, mà nửa câu sau của nàng vẫn vọng ở bên tai, mặc dù cực nhỏ nhưng hắn tin chắc mình không có nghe lầm.
"... Cũng đừng để ta chờ quá lâu."