Khi trên đường đến nhà ở sườn núi phía bắc, bên tai Roland vẫn còn quanh quẩn câu nói này.
Hắn cảm thấy đáy lòng như bị mở ra một cái khe hở, không sai, hắn nghĩ, mình đã không còn là nhân viên kỹ thuật suốt ngày làm việc với những máy móc bản vẽ đó nữa, nơi này cũng không phải là thế giới mà hắn quen thuộc trước đây, bây giờ hắn đã dần trở thành một đại lãnh chúa thống lĩnh một phương, thậm chí sau này còn có thể trở thành kẻ thống trị vương quốc, khi tình huống xảy ra thay đổi, không thể dùng quan niệm trước kia để trói buộc mình.
Làm việc theo tiếng lòng mới tốt, hắn nói với mình, nếu vì một chút "quy định" giả dối không có thật mà cưỡng cầu lẫn nhau, ngoại trừ tổn thương hai bên ra, không có bất kỳ lợi ích gì.
Nghĩ tới đây, tâm tình Roland lập tức mở rộng không ít, hắn hít sâu không khí lạnh như băng một cái, chậm rãi đẩy cửa ra.
Cánh cửa sắt mở ra giống như mở ra một khe hở trong đáy lòng hắn, một thế giới mới mở ra.
"A... là điện hạ." Hummer và Lucia chạy lên hành lễ.
"Ngươi tới rồi?" Anna nở một nụ cười ngọt ngào, có thể thấy được trên cái cổ trắng nõn của nàng có một dấu đỏ nhạt, Roland không khỏi nhớ tới tối hôm qua đối phương nhiệt tình như lửa, nhưng mà đã làm ra quyết định, hắn cũng không thèm để ý chút thời gian chờ đợi này.
"Thế nào, đã làm được mô hình sao?"
"Đương nhiên." Anna ra hiệu cho hắn đi theo, hai người đi ra cửa sau, nhìn một chiếc thuyền thép trôi nổi trong ao tuyết đọng. Thuyền thép dài chừng một thước, rộng hai mươi centimet, so với những thuyền xi măng thô thì nó thon dài không ít. Đầu thuyền thành hình thoi rõ ràng, sau đuôi thì dẹt, đặc biệt nhất là dưới đáy thuyền được bao phủ bởi những thanh đỡ đan chéo nhau, trông như vô số hình vuông được ghép lại với nhau.
"Đây chính là thứ ta muốn." Roland cảm thán, so với thuyền đá cốt thép xi măng, thuyền làm hoàn toàn bằng thép có cảm giác đặc biệt tinh xảo, đặc biệt là phối hợp với những thanh đỡ giao thoa lẫn nhau, có thể nói nó như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn biết mô hình thuyền này, mỗi cái module đều hoàn toàn là tỉ lệ thu nhỏ của bản gốc, do lửa đen cắt tỉa ra, một mối nối cũng không có lược bớt, nếu là ở đời sau thì cũng là một tinh phẩm giá trị mấy vạn.
"Nó là thuyền mới mà ngươi muốn chế tạo sao?"
"Ừm!" Hắn gật gật đầu: "Cũng là chiếc quân hạm chính quy đầu tiên của thị trấn."
Vốn Roland định vẫn dùng thuyền xi măng làm thân pháo hạm nước cạn hạn nặng, nhưng hắn phát hiện, khi công suất máy hơi nước không đủ, tốc độ thuyền xi măng trở thành khuyết điểm rõ rệt nhất —— chỉ chở nhiên liệu và nhân viên, lần xuất chinh cứ điểm Epic này, tốc độ của toàn bộ đội tàu chỉ có tám đến chín cây số, nếu như còn chở một khẩu pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai milimet có thể xoay tròn, lại thêm đạn dược thiết yếu và vũ khí tác chiến khác, rất có thể tốc độ sẽ giảm xuống dưới mốc năm cây số. Chuyển đổi thành tốc độ tiết, ngay cả ba tiết cũng không thể cam đoan. Nguyên nhân nằm ở trọng lượng bê tông quá nặng, dùng để vận chuyển thì nhanh chậm không quan trọng, nhưng làm quân hạm thì nhje một chút vẫn tốt hơn.
Nếu là hai tháng trước, dưới tình huống sản lượng thép thiếu nghiêm trọng, cho dù có chậm đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, nhưng mà theo Ngôi sao thép gia nhập sản xuất, bây giờ số lượng sắt thép dự trữ đã có thể duy trì hắn đóng một chiếc quân hạm thiết giáp chân chính. Trên kết cấu, Roland lựa chọn đơn giản nhất, lắp ráp module —— cũng chính là hàn các mảnh thép tấm có dầm ngang và dầm dọc để tạo thành kết cấu hộp rỗng lớn hơn, sau đó ghép nhiều hộp phẳng lại với nhau để tạo thành đáy của thân tàu. Phương pháp đóng tàu dạng khối này không cần lắp đặt sống đáy, không liên quan gì đến phương pháp cổ điển, ngoài ra đối phương hoàn toàn không uy hiếp được pháo binh của mình nên không cần quan tâm đến vấn đề phòng thủ, sườn tàu gần như được bao quanh bởi các tấm sắt mỏng để giảm thiểu chi phí và trọng lượng.
Về phần động lực, Roland quyết định đưa công nghệ chân vịt lên thuyền mới thay cho hệ thống truyền động bằng bánh lái của thuyền xi măng… bộ phận động lực vẫn là động cơ hơi nước, dẫn động hai chân vịt với bằng các bánh răng. Tuy nhiên, trong bản vẽ thiết kế giao cho Anna, hắn đã chưa lại không gian cải tiến dành cho máy hơi nước đời ba và dự định đợi đến khi chế tạo hàng loạt trong tương lai, sẽ thống nhất cải tiến nó thành một loại máy hơi nước kiểu mới thích hợp sử dụng cho thuyền hơn.
Trở lại trong nhà, Anna bắt đầu cắt chém tấm thép thứ nhất.
Lửa đen giống như là một thước đo cực kỳ chính xác trong tay nàng, trên dưới bay múa, giống như là gọt khoai tây, trong nháy mắt, một tấm thép dày một mét vuông đã hóa thành từng lá thép mỏng, mỗi lá thép có độ dày là năm milimet, không dư cũng không thiếu.
Tiếp theo là hàn. Hummer đặt thanh thép đã giảm trọng lượng vào giữa hai tấm thép, trong khi ngọn lửa đen của Anna biến thành những sợi tơ vô hình xuyên qua đáy dầm, buộc cả ba lại với nhau như chỉ khâu đồng thời nhiệt độ tăng nhiệt đột lên - hoàn toàn khác với kiểu hàn lửa hở ban đầu, kiểu gia nhiệt từ bên trong ra bên ngoài có thể làm cho thép nóng chảy đang chảy lấp đầy hoàn toàn khoảng trống giữa các tấm, khi cả ba hoàn toàn kết hợp với nhau, xà ngang đã chìm xuống một chút, khoảng một milimet, đó là bằng chứng cho thấy đáy của nó đã nóng chảy và lấp đầy khoảng trống giữa hai tấm thép.
Một dầm dọc hình chữ thập so le có thể kết nối bốn tấm thép và nhiều dầm ngang hơn tạo thành một khối hộp rỗng. Các đơn vị này sẽ được vận chuyển đến sông Xích Thủy sau khi được Hummer giảm trọng lượng và quá trình lắp ráp cuối cùng sẽ được hoàn thành trong bến tàu.
Mà đôi mắt của Roland thì nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của Anna, mái tóc dài màu nâu sẫm của cô gái đung đưa qua lại với động tác cắt, giống như một tinh linh đang khiêu vũ trong khung cảnh tuyết trắng tinh khiết.
...
Buổi chiều, Roland gặp được phù thủy mới thức tỉnh, Asha.
Nàng có thể xuất hiện trong văn phòng chứng tỏ nàng đã thông qua được xét duyệt của Nightingale. Liên quan tới năng lực kì lạ của nàng, Wendy đã ghi chép hết sức rõ ràng, Roland không tiếp tục kiểm tra thêm nữa mà trực tiếp bày khế ước trước mặt nàng.
Asha cầm bút lên, cứng ngắc trong chốc lát mới mặt đỏ tới mang tai nói: "Ta... không biết viết chữ."
"Không sao." Roland cười cười: "Đóng dấu tay của ngươi cũng được."
Nàng cẩn thận từng li từng tí ấn ngón cái đã dính mực lên phần cuối tấm da dê: "Như vậy là được rồi?"
"Ừm!" Roland cất kỹ khế ước: "Tình huống của ngươi ta đã tìm hiểu được từ Wendy, cho nên dù ký kết khế ước thì ngươi cũng có thể không cần ở trong thành bảo. Chỉ cần mỗi ngày qua để luyện tập năng lực và nghe giảng bài là được, liên quan tới đặc tính của ma lực, mấy ngày nay hẳn là Wendy đã nói với ngươi chứ?"
"Vâng, thưa điện hạ." Nghe nói không cần ở lại trong thành bảo, vẻ mặt Asha lập tức thả lỏng không ít: "Đại nhân Wendy nói, nếu như không xả hết ma lực góp nhặt được mỗi ngày ra ngoài, chờ đến ngày thức tỉnh thì sẽ có nguy hiểm tính mạng."
"Không sai, cho nên ngươi phải luyện tập cho tốt mới được, liên quan tới phương pháp điều khiển ma lực chính xác và năng lực, ta nghĩ nàng sẽ từ từ dạy cho ngươi." Roland không có uốn nắn kính ngữ của đối phương, đối với người mới học, có kính sợ cũng không phải là chuyện gì xấu: "Có cái gì không hiểu, ngươi hỏi bất cứ ai trong Liên Minh Phù Thủy đều được."
"Ta hiểu được, thưa điện hạ." Nàng cúi đầu nói: “Nhưng mà... có phải năng lực này không có tác dụng gì hay không? Ta đã từng hỏi đại nhân Wendy vấn đề này, nàng nói chỉ có điện hạ mới biết câu trả lời."
"Dĩ nhiên không phải." Roland cười nói: "Năng lực này chỉ có thám tử lừng danh mới có, nếu dùng trong đả kích tội phạm thì có thể nói là đánh đâu thắng đó."
"Thám... thám tử?" Asha mê mang.
"Không sao, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết." Hắn gọi Nightingale đang ở trong sương mù ra: "Từ hôm nay trở đi, vị phù thủy này chính là cấp trên của ngươi ."