...
Trời còn chưa sáng, cửa phòng Karusimo đã bị người ta gõ vang. Hắn ngáp một cái, vô thức muốn lấy áo khoác, tay đưa đến một nửa mới nhớ tới khi đến đây, chuyện thứ nhất khi rời giường đã không là khoác áo khoác .
Tường gạch dày ngăn hơi lạnh ở ngoài, hơi ấm không thể tưởng tượng nổi thì khiến cho trong phòng vẫn duy trì ấm áp, mặc kệ gió tuyết bên ngoài lớn bao nhiêu, trong phòng cũng sẽ không bốn bề gió lùa hoặc là trần nhà thấm nước như trước đây, nhà ở phẩm chất tốt như vậy, nếu ở Goldenear City thì chỉ có quý tộc mới có thể hưởng dụng được —— đương nhiên, diện tích chỗ này nhỏ hơn một chút.
Hắn mở cửa, cái tên đứng ở bên ngoài chính là trợ thủ của mình, Barracuda: "Sao ngài còn chưa chuẩn bị, chúng ta phải nắm chắc thời gian, ngài thuyền trưởng! Đi trễ thì không chiếm được chỗ ngồi tốt!"
"Cần sớm như vậy?" Karusimo ngắm nhìn sắc trời, ánh ban mai mới nhô đầu ra từ tầng mây, nắng sớm nhu hòa chiếu sáng chân trời thành một cái sừng nhỏ.
"Đương nhiên! Ta nghe hàng xóm sát vách nói, lần này khánh điển ngày thắng lợi còn sẽ có đoàn kịch Tinh Hoa diễn kịch, đi trễ thì sợ là ngay cả quảng trường cũng không vào được!"
"Được rồi, ngươi đợi ta một lát." Ông cụ nhún nhún vai, trở lại trong phòng ngủ thay quần áo, nhìn một cái giường trống rỗng khác, hắn khẽ thở dài. Ngày thắng lợi... cũng không biết cứ điểm Epic có khánh điển như vậy hay không, nếu không thì Dude sẽ bỏ lỡ.
Hai người ra khỏi cửa, đi đến khu quảng trường, trên cành cây hai bên đường phố có treo dây thừng, dưới dây thừng treo cờ đầy đủ mọi màu sắc. Lại thêm nắng sớm chiếu rọi, bầu không khí toàn bộ thị trấn trở nên rực rỡ hẳn lên. Thỉnh thoảng có người từ lối rẽ tụ hợp vào đường chính, sóng vai đi lên với bọn họ, xem ra cũng định đi đến khu quảng trường.
Liên quan tới khánh điển thắng lợi, Karusimo nghe được từ Barracuda ——để ăn mừng lãnh địa bình an vượt qua Tà Ma Chi Nguyệt, vương tử điện hạ gọi ngày đầu tiên sau khi tà nguyệt kết thúc là ngày thắng lợi, ngày này, thị trấn không chỉ có toàn viên nghỉ ngơi, sẽ còn tổ chức hội lửa trại lớn ở quảng trường trung tâm. Biết được tin tức này, phụ tá hưng phấn chạy tới mời mình cùng đi tham quan, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ông cụ đồng ý với đề nghị của hắn.
Đi bộ đến khu quảng trường, vùng đất trung ương đã được dùng hàng rào gỗ ngăn ra một khu đất trống xung quanh sân khấu kịch, cảnh sát mặc đồng phục màu đen đang duy trì trật tự, không ít người tới còn sớm hơn bọn họ, vây xung quanh khu đất trống ba bốn lớp. Hai người tranh thủ tìm một chỗ gần sân khấu kịch, vừa trò chuyện vừa đợi khánh điển bắt đầu.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, trên quảng trường đã người tụ như biển, mà vương tử cũng kịp thời xuất hiện giữa sân khấu kịch. Hắn vừa hiện thân, Karusimo lập tức nghe được tiếng hoan hô, người bên cạnh đều kích động giơ hai tay lên, hô to điện hạ vạn tuế với hắn!
Tứ vương tử mỉm cười chờ tiếng hô của nhân dân lắng lại, giơ nắm đấm lên, nói lớn: “Chúng ta lại chiến thắng tà ác một lần nữa!"
Lúc này, trên không quảng trường lập tức nổ tung, tiếng hét đinh tai nhức óc khiến cho trong lòng ông cụ rung động không thôi, đã lâu rồi hắn chưa thấy lãnh chúa được dân chúng ủng hộ như vậy.
"Nhân dân của ta, cho dù ngươi đến từ chỗ nào, Tây cảnh cũng được, bắc địa cũng được, hoặc là phương đông và cực nam cũng được, chỉ cần ngươi có cống hiến, vinh quang này sẽ thuộc về ngươi! Nó thuộc về mỗi người dân đổ mồ hôi và máu tươi vì Biên Thùy Trấn!" Giọng nói trầm ổn lại bao hàm cảm xúc của vương tử như có được ma lực, cũng không nói lớn nhưng lại có thể rõ ràng truyền đến trong tai Karusimo: “Hôm nay, ngày thắng lợi, chính là vì các ngươi mà lập ra —— tà ác không có bị tiêu diệt triệt để, sớm muộn gì nó cũng sẽ ngóc đầu trở lại, nhưng cho dù kẻ địch đến bao nhiêu lần, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực, cuối cùng thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!"
Ông cụ chưa từng nghe một vương thất quý tộc sẽ dùng xưng hô ‘chúng ta’ với bình dân, nhưng điện hạ nhìn như không chút phật lòng, ánh mắt hắn nhìn về phía dân chúng rất tự nhiên, hoàn toàn không có cao ngạo và khinh thường thường thấy ở quý tộc, hình như trong mắt vương tử, tất cả lĩnh dân đều là một chỉnh thể với hắn.
Không thể tưởng tượng nổi, lại... cân đối một cách bất ngờ.
"Bây giờ, để chúng ta reo hò thỏa thích đi, nâng chén chúc mừng vì thắng lợi không dễ kiếm này!"
"Điện hạ vạn tuế!"
"Thắng lợi vạn tuế!"
Tiếng hoan hô vang vọng trên không quảng trường, tất cả mọi người giơ tay phải lên, tỏ vẻ tôn kính với điện hạ, ngay cả Karusimo cũng không ngoại lệ.
"Đây mới là lãnh chúa đại nhân đáng để ta hiệu trung!" Barracuda kích động vỗ ngực nói.
Tiếp theo thì đến lượt đoàn kịch Tinh Hoa lên sân khấu, không ít người hưng phấn huýt sáo.
"Rất lâu không có thấy bọn họ diễn."
"Nữ sĩ Irene vẫn xinh đẹp như vậy!"
"Nhưng so với tiểu thư May thì luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút vận vị."
"Nên gọi nữ sĩ May, ngươi không biết sao, nghe nói nàng sắp gả cho thủ tịch kỵ sĩ, vương tử điện hạ cũng đã tặng quà rồi."
Nghe được tiếng bàn tán ầm ĩ xung quanh, Barracuda không khỏi hiếu kì nói: "Tên của đoàn kịch thường giống như rạp hát hoặc là giống như địa danh, tại sao đoàn kịch Biên Thùy Trấn sẽ có cái tên kỳ cục như thế?"
"Ngươi không phải người của Tây cảnh chứ?" Bên người lập tức có người giải thích: "Nữ sĩ May và nữ sĩ Irene đều tới từ Viên kịch Epic, một người được xưng là Ngôi sao Tây cảnh, một người khác được gọi là Đóa hoa ánh sáng, bây giờ đều đến Biên Thùy Trấn, đương nhiên phải gọi là đoàn kịch Tinh Hoa."
"Mau nhìn, bắt đầu!"
Đây không phải là lần đầu tiên Karusimo quan sát biểu diễn kịch, nhưng mà nội dung câu chuyện lại cực kỳ mới lạ —— không phải nói về tình yêu giữa quý tộc mà là một đoạn lịch sử Tây cảnh... trên sân khấu, diễn viên đang diễn vai mấy người bình thường sống ở Biên Thùy Trấn, bọn họ từ bất lực và bàng hoàng khi đối mặt Tà Ma Chi Nguyệt, bị xua đuổi như cừu non cho đến khi quyết tâm ở tại thị trấn, đấu tranh đến cùng với tà thú tàn bạo, toàn bộ câu chuyện tràn ngập khó khăn trắc trở, phấn chấn lòng người. Khi nhân vật mất đi trong đói khổ lạnh lẽo hoặc là vì bảo hộ thân nhân mà chiến tử ở phòng tuyến đều sẽ khiến cho đám người ở hiện trường xúc động.
Ông cụ nhanh chóng bị hấp dẫn, cho dù là lưu dân nơi khác mới đến Tây cảnh không lâu cũng có thể cảm nhận được người ở Biên Thùy Trấn vì sinh tồn mà không ngừng cố gắng và hi sinh.
Khi kịch chấm dứt bằng ngày thắng lợi, trong sân rộng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Cảnh tượng kế tiếp khiến cho Karusimo trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy một cô gái tóc dài màu nâu sẫm cầm sợi dây đen trong tay, cắt sân khấu gỗ thành nhiều mảnh, sau đó lợi dụng đống gỗ này đốt một đống lửa lớn.
Mà đám người vây xem không chỉ không có cảm thấy sợ hãi mà còn hô to tên của nàng: “Tiểu thư Anna! Tiểu thư Anna!”
Theo từng con dê bị gác lên trên đống lửa nướng, không khí hiện trường đạt đến cao triều nhất. Dân bản xứ tự động xếp thành hạt, dùng điệu múa kì lạ đi vào quảng trường, bắt đầu phần cuối cùng của ngày khánh điển này —— nghe người bên ngoài giải thích, chỉ cần vũ đạo không ngừng, thịt nướng sẽ bổ sung không ngừng, kéo dài cho đến nửa đêm mới thôi.
"Ngài thuyền trưởng, chúng ta cũng đi chứ?" Barracuda nuốt nước miếng một cái, kích động.
"Ta già, nhảy không nổi." Karusimo lắc đầu nói: “Ngươi lên nhảy với bọn họ đi."
"Vậy... ta đi trước." Hắn thè lưỡi: "Chờ ta được chia thịt nướng, ta sẽ đem tới cho ngài ăn!"
Nhìn qua thằng nhóc đi theo đám người, ông cụ không khỏi cười ra tiếng. Trước đó vẫn luôn do dự, rốt cuộc nên lấy tên gì cho chiếc thuyền đá mà mình được phân phối mới có ý nghĩa kỷ niệm mà không bị rập theo khuôn sáo cũ, giờ hắn đã nghĩ ra.