Tầng trên của Thánh Điện bí mật đèn đuốc sáng trưng, mấy chục ma thạch phát sáng chiếu sáng đỉnh tháp hình tròn của tàng thư quán giống như ban ngày, ở trong đại sảnh này, rất khó tưởng tượng mình đang ở dưới nền đất.
Đổi lại, đại giáo đường Hermes trên mặt đất, nơi này tương đương với Tháp Thông Thiên, cũng là vị trí mà Angela thích ở nhất. Xuyên qua cửa sổ, nàng có thể nhẹ nhõm quan sát toàn cảnh Bí Khu. Nhìn như là bóng người như kiến hôi bận rộn quay xung quanh cây cột Thần Phạt Chi Thạch, đáy lòng của nàng xuất hiện cảm giác khống chế chúng sinh —— giống như nàng chính là thần linh ở trong thần quốc ánh sáng, mà những người đang chậm rãi chậm rãi đi tới trong bóng đêm dưới chân là tín đồ xây dựng thần quốc.
Mỗi khi rảnh rỗi, nàng sẽ lấy một quyển sách ghi chép lịch sử và bí mật của Hội Liên Hợp từ trên giá sách ra, ngồi ở chỗ gần cửa sổ chậm rãi đọc, đương nhiên, trong tay còn phải có một chén hồng tra có pha vài đóa Tussilago farfara.
Từ khi trở thành Giáo hoàng, Angela buông lỏng hơn, đối với Trận Chiến Thần Ý càng ngày càng gần, nàng cũng không có khẩn trương, ngược lại lại thấy hơi chờ mong. Cuộc sống hơn hai trăm năm khiến cho nàng cảm thấy rất không thú vị, mà ma quỷ không thể chiến thắng trong ghi chép giống như là một đối thủ đủ để khiến nàng cảm thấy kích thích. Không biết kéo chúng nó vào chiến trường linh hồn, những kẻ địch dáng vẻ dữ tợn có thể có biểu hiện không sợ và đáng sợ giống bề ngoài hay không?
Nhưng mà cách trận quyết chiến cuối cùng này còn mấy năm nữa, nàng cần một cái mục tiêu mới, để giải tỏa thời gian còn sót lại.
Có thể đi vào trong tầm mắt Angela thì ít càng thêm ít, mà vừa khéo Roland Wimbledon chính là một trong số đó... cũng là phàm nhân duy nhất có thể khiến cho nàng thấy hứng thú bây giờ.
Không bị bất kỳ kẻ nào xem trọng nhưng trổ hết tài năng trong tranh vương lệnh, lấy một tấc vuông đối kháng hai quân cờ có được đại thế kế vị mà lại không rơi vào thế hạ phong, không thể không nói là đáng quý. Hơn nữa nàng còn phát hiện được một manh mối thú vị trong trí nhớ của Garcia.
Đó chính là nữ vương Greenwater đã từng lợi dụng thị nữ trà trộn bên cạnh tứ vương tử, cho hắn ăn độc dược giả kim trí mạng, kết quả lại không hề có tác dụng, sau đó nữ vương tức giận xử tử nhà giả kim xui xẻo đó —— nhưng Angela sai Hội đồng cơ mật dựa theo phương pháp điều chế trong trí nhớ phục chế một phần độc dược, phát hiện thành phẩm đúng là như nhà giả kim tuyên bố: Không màu không mùi, vào nước lập tức tan, uống vào chắc chắn phải chết, không có thuốc nào cứu được.
Như vậy, rốt cuộc là thị nữ lừa gạt Garcia hay là bây giờ Roland Wimbledon đã không phải là tứ vương tử trước đây? Căn cứ tình báo thu tập được trong tay, Angela càng có khuynh hướng cái sau. Vấn đề là... nếu như hắn không còn là tứ vương tử, như vậy hắn là ai? Tại sao không ai bên người đưa ra nghi vấn? Càng chú ý tới phương diện này thì càng thú vị, phong cách hành sự thay đổi dần, được lĩnh dân nhất trí kính yêu, lấy sức một mình thay đổi thế lực phân bố ở Tây cảnh, cho dù là sứ giả đoàn hay là quân cuồng hóa của giáo hội đều một đi không trở lại... người như vậy, nếu chỉ là một lãnh chúa nho nhỏ thì đúng là đáng tiếc.
Bởi vậy, nhất định phải đưa Roland Wimbledon về dưới giáo hội, hoặc là trở thành một bộ phận của mình. Angela không nhịn được liếm môi một cái, đây cũng là nguyên nhân nàng quyết tâm thay đổi phe tấn công —— nếu như đúng như nàng suy nghĩ, như vậy nói không chừng ưu tiên công chiếm Greyfort có thể thu được lợi ích vượt xa mong muốn.
Đương nhiên, là lãnh chúa đại quyền trong tay, trong lúc chiến đấu chắc chắn sẽ ở hậu phương, như thế nào mới có thể bức hắn đi ra cũng là một vấn đề cần phải suy tính.
Ngay lúc Angela suy tư nên vòng qua chiến trường chính diện như thế nào để trực diện Roland, cửa tàng thư quán bị đẩy ra, Isabella đi đến.
"Hội nghị kết thúc?"
"Đúng vậy.” Nàng vuốt vuốt cổ: "Ngươi thì tốt, mỗi ngày ngồi ở chỗ này đọc sách uống trà, mà ta thì phải theo mấy lão già... không đúng, là một lão già và hai tên điên nói bậy."
"Đó cũng không phải là nói bậy, mà là quan hệ đến tầng dưới giáo hội vận chuyển." Angela nhún vai nói: "Mặc dù phù thủy mới là bản thể của giáo hội nhưng không có bọn họ, chúng ta không thể dễ dàng tập trung nhiều tài nguyên như vậy để thực hiện mục tiêu cuối cùng nhất."
"Tùy tiện đi." Isabella ngáp một cái: "Dù sao nghe bọn họ giải thích, muốn chuyển vật tư chuẩn bị tấn công Dawn Kingdom đến Greyfort, ít nhất phải đợi đến tháng thứ hai của mùa hè, đây là dưới tình huống lạc quan nhất."
Thời gian này không lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn, Angela nghĩ thầm, chờ đợi là một loại dày vò, cũng là cam lộ tăng cường khoái hoạt thu hoạch: “Tình huống chế tạo thuốc viên thì sao?"
"Trong kho hàng đã cất ba bốn mươi vạn viên?" Isabella đáp: "Nói trở lại, ngươi định kéo toàn bộ bình dân đánh một trận với ma quỷ thật? Mấy trăm vạn người, ăn cũng có thể ăn hết sạch Hermes. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa không nhất định sẽ thắng lợi." Nàng lắc đầu: "Nhân số quá nhiều, ở chỗ nào cũng dễ dàng xảy ra sai lầm, sau khi cho dùng viên thuốc thứ nhất, giá trị của bọn họ phải do trời tính, nếu như vừa khéo ma quỷ không đến công đánh chúng ta thì làm sao bây giờ? Người dùng ít vô dụng, người dùng nhiều thì hoàn toàn lãng phí, dù cho ma quỷ như ong vỡ tổ xông lên, bị quân cuồng hóa đánh bại, bọn họ cũng không còn năng lực chiến đấu."
"Ngươi không hiểu ý của ta." Angela đứng dậy đi đến trước một cái bàn lớn trong sảnh, nhấc vải che trên đó: "Ta chưa hề có ý định để quân cuồng hóa phòng thủ Hermes, địa điểm quyết chiến cuối cùng hẳn là nơi nào đó trên bình nguyên màu mỡ... ta đoán, tám chín phần mười sẽ ở di chỉ Ahn'Qiraj —— bởi vì chỗ này cách chúng ta gần nhất."
"Chẳng lẽ ngươi muốn... chủ động xuất kích?" Isabella sửng sốt.
"Thứ chúng ta thiếu nhất chính là thời gian." Angela bình tĩnh nói: "Ta cũng không hi vọng xa vời có thể nhất cử dẹp yên ma quỷ, trên Thánh Thư nói, khi Hồng Nguyệt giáng lâm, cánh cửa địa ngục mở ra, ma quỷ mới có thể xây dựng một ngọn tháp nhọn hắc diệu. Trên thực tế, đó cũng không phải là xây dựng... mà là sinh trưởng."
"Ngươi muốn nói những tảng đá đó sống?" Isabella khó có thể tin hỏi.
"Nội dung này chỉ trong ghi chép mà Tam Tịch của Hội Liên Hợp đích thân ghi chép lại mới có... ma quỷ khuếch tán thì nhất định phải dựa vào tháp nhọn hắc diệu có thể sản xuất sương đỏ, mà trước mắt địa điểm tháp nhọn xuất hiện, toàn bộ đều là nơi quặng mỏ có lượng thần thạch phong phú, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng không ngừng mở rộng. Trước Trận Chiến Thần Ý lần thứ hai, một phù thủy siêu phàm đã từng suất lĩnh một đội kì binh từ lòng đất tới gần khu sương đỏ, kết quả thấy được một cảnh tượng kinh người —— phía dưới tháp nhọn có một con quái vật cực kì khổng lồ, thân thể còn cường tráng hơn tháp." Angela gằn từng chữ: "Con quái vật khổng lồ đó đang hủ hóa thần thạch, để nó chuyển biến thành tinh thể màu đen có thể phát ra sương đỏ. Liên tưởng đến ma quỷ có Hỗn Độn Thú chuyên môn chuyển biến thần thạch thành ma thạch, bọn chúng có được năng lực như vậy cũng không khó lý giải ."
"..." Isabella há to miệng, cuối cùng mới chậm rãi phun ra một câu: "Thật buồn nôn."
"Đáng tiếc một khi tháp nhọn thành hình, tập kích quy mô nhỏ sẽ rất khó có được hiệu quả, cho nên cơ hội duy nhất của chúng ta ở chỗ cường công chính diện. Ta không biết thần thạch bị hủ hóa cần bao lâu để từ lòng đất nhô lên mặt đất, nhưng khả năng không lớn là xuất hiện trong vòng một đêm. Trong thời gian này, ma quỷ không thể nào nhận được sương đỏ bổ sung, chỉ có thể vận chuyển từ hậu phương tới, lực lượng có thể duy trì cực kỳ có hạn, mà ta muốn làm chính là dùng số lượng quân xé cuồng hóa đủ để áp đảo ma quỷ mở một con đường máu, lại do quân thần phạt chém giết cự thú dưới lòng đất." Angela chém đinh chặt sắt nói: "Nếu đủ may mắn, chúng ta sẽ có được thêm bốn trăm năm nữa!”