Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 483

Chương 483
Chương 483

Isabella nhìn địa đồ, trầm mặc nửa ngày: “Nhưng quân cuồng hóa không phải võ sĩ thần phạt, mặc dù thuốc có thể ảnh hưởng thần chí bọn họ nhưng sẽ không cho bọn họ có được ý chí vô kiên bất tồi. Trước mặt kẻ địch kinh khủng, bọn họ vẫn là sẽ e ngại, thậm chí quay người chạy trốn —— trăm vạn người quay đầu, đủ để ép chúng ta thành phấn vụn."

"Đương nhiên sẽ không dễ dàng như thế, nhân tuyển tốt nhất cho quân cuồng hóa đa số là tín đồ tầng dưới chót giáo hội, đồng thời để quân thẩm phán đảm nhiệm cốt cán." Angela trở lại bên cửa sổ: “Mà muốn nhận được nhiều tín đồ như vậy, thống nhất bốn vương quốc lớn là điều kiện nhất định."

"Cơ hội thành công có mấy thành?"

"Ba thành? Năm thành?" Nàng lơ đễnh nói: “Giao thủ với kẻ địch chưa từng gặp mặt, tất cả tình báo đều đến từ sách cổ bốn trăm năm trước, ta làm sao biết được có mấy thành phần thắng? Đừng quên trước đó ta nói... đủ may mắn."

Chính là vì như vậy mới coi là lay động nhân tâm —— đem vận mệnh toàn nhân loại đặt ở trên chiếu bạc, dùng số lượng lớn thẻ đánh bạc không nhiều được ăn cả ngã về không, lấy nhỏ thắng lớn... một trận chiến đấu thắng bại đã định cũng sẽ không khiến cho cho người ta kích động khó có thể bình tĩnh, thu hoạch bất ngờ mới là ngọt nhất.

Nhân loại có thể kéo dài hay không thì quyết định bởi dũng khí, trí tuệ, tín ngưỡng và hi sinh bọn họ triển hiện ra trong vụ cược. Nàng nghĩ, vậy đại khái cũng là cảnh tượng mà thần linh hi vọng nhìn thấy... người nhu nhược không thể có được nụ cười của hắn.

"Hi vọng ngươi đúng.” Isabella bĩu môi: “Bây giờ ta càng ngày càng hiếu kỳ."

"Hiếu kỳ cái gì?"

"Nếu như là tứ vương tử Greyfort đứng ở chỗ này, hắn sẽ làm thế nào?"

Angela nhướng mày: “Thế nào, ngươi thật cảm thấy hắn có thể thắng ta?"

"Chủ giáo Tafron nói, người thuần khiết hắn phái đến Greyfort đến nay vẫn không có tin tức truyền về, có thể nói là mất tích vô cớ —— mà nhiệm vụ quân tiền tiêu đi Tây cảnh chính là ngươi bố trí. Trừ cái đó ra, chúng ta còn mất đi vương đô Aphra, người ứng cử vị trí chủ giáo Dilar và đại giáo đường cứ điểm Epic..." Isabella nói đến chỗ này thì dừng một chút: “Ngươi có cảm thấy từ khi giáo hội xuống tay với bốn vương quốc lớn đến nay, chưa bao giờ gặp phải nhiều thất bại như vậy hay không? Giống như có dính líu quan hệ với Tây cảnh, người ăn thiệt thòi luôn là chúng ta, thật giống như... thần linh đang phù hộ hắn."

"Đủ rồi!" Angela chợt đập bàn: “Ngươi hoàn toàn không biết gì về thần linh cả!"

Isabella nao nao: “Ta chỉ nói đùa thôi... chừng nào thì ngươi cho là thần linh quan trọng như vậy?"

Nàng đè tức giận trong lòng xuống: “Hắn chỉ là một phàm nhân! Phàm nhân có thể dựa vào chính là mưu kế và học thức, mà những này đều biến thành một bộ phận của ta. Cho dù hắn có phương pháp tốt để đối kháng ma quỷ thì Hội Liên Hợp cũng sẽ có thể làm được tốt hơn!" Angela quay đầu lại, nhìn chằm chằm Isabella: “Khi đại quân của giáo hội tiến quân thần tốc đến Tây cảnh Greyfort, ngươi sẽ biết, rốt cuộc ai mới là con cưng của thần."

Khi Isabella rời khỏi tàng thư quán, khẽ than: “ Ngươi càng lúc càng giống một vị... Giáo hoàng."

Angela không nói lời nào ngồi bên bàn, tâm tình hồi lâu vẫn không yên tĩnh lại, chuyện này cũng không phổ biến với người từng trải hai trăm năm như nàng, nếu như không phải liên quan đến thần linh.

Nàng biết ý trong lời Isabella, nhưng nàng không thể nào giải thích cho đối phương... cho dù là ai trở thành Giáo hoàng, cho dù trước kia có ý nghĩ như thế nào, chỉ cần bước vào phòng cầu nguyện thì đều sẽ xảy ra thay đổi khó có thể tưởng tượng được.

"Thần linh" ... thật sự tồn tại.

Thấy suy nghĩ của mình đã bị nhiễu loạn, Angela dứt khoát khép sách lại, đi lên tầng cao nhất của tàng thư quán.

Nơi đó chính là điểm cao nhất của Thánh Điện bí mật, cũng là phòng cầu nguyện.

Đẩy cửa ngầm do giá sách tạo thành ra, leo lên một cái thang đá chật hẹp, Angela đi vào một căn phòng kín không có cửa sổ. Căn phòng này chỉ có mấy thước vuông, thậm chí còn không đủ cho một người nằm xuống, trần nhà hình nón , đỉnh khảm một viên ma thạch tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, dưới tia sáng u tối, Angela có thể mơ hồ nhìn thấy bốn vách tường và sàn nhà cứng rắn. Trừ cái đó ra, bên trong không có cái gì, rất khó tin tưởng, ở cái chỗ nhỗ hẹp này lại là vị trí gần với thần nhất.

Angela nhắm mắt lại, cảm nhận thần triệu hoán.

Thời gian dần trôi qua, trong thế giới đen nhánh xuất hiện thay đổi, giống như có đồ vật gì nhảy vào trong não, cũng mở ra một bức tranh trong ý thức của nàng —— nàng biết cái này tuyệt đối không phải mình tưởng tượng, cho dù thôn phệ mấy trăm linh hồn của con người cũng chưa bao giờ thấy, thậm chí nghĩ cũng không thể nghĩ ra cảnh tượng như vậy.

Khi đường cong vặn vẹo bình ổn lại, trong thế giới trống trải bát ngát xuất hiện bốn bức tranh lớn... một bức trôi nổi ở trên đỉnh đầu, quay xung quanh thành một cái vòng tròn lớn, ba bức phía dưới thì xếp theo hình tam giác, dựng đứng xung quanh nàng theo thứ tự.

Đây cũng là gợi ý của thần linh.

Nhìn cảnh trong đầu là một cảm nhận rất kỳ lạ, Angela biết một khi mình mở hai mắt ra, tất cả cảnh tượng đều sẽ biến mất trong nháy mắt, nàng chỉ có thể dùng ý thức quan sát mỗi một bức tranh —— khi lực chú ý tập trung đến bức tranh, nàng sẽ có ảo giác mình bị hút vào trong đó.

Bức tranh đang xoay tròn trên cao nhất chính là thần linh.

Đó là một thế giới hắc ám không nhìn thấy bờ, trung tâm có một cái bán cầu màu đỏ cực lớn, hình cầu như ma lực hóa thành thực chất tạo thành, chỉ nhìn chăm chú vào nó thì cũng có thể cảm nhận được lực lượng vô tận lại mênh mông. Mà một nửa khác của nó giống như bị đao tước, lại giống như là ẩn thân trong bóng tối, chỉ lộ ra một nửa.

Càng nhìn cẩn thận, Angela càng tin tưởng phán đoán của mình.

Bởi vì nó quá hùng vĩ.

Trước mặt đoàn ma lực này, mình hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, thậm chí nàng không tìm ra được từ ngữ thích hợp để hình dung nó to lớn đến cỡ nào, cho dù là thế giới rộng lớn dưới chân, trước mặt bán cầu màu đỏ cũng thua chị kém em. Vòng xoáy ma lực hiển hiện ở mặt ngoài của nó còn rộng lớn hơn biển cả, ánh sáng ma lực lấp lóe còn chói mắt hơn thái dương —— ngoại trừ thần linh ra, ai có thể có vĩ lực mênh mông như vậy?

Mà trên Thánh Thư, cái gọi là Hồng Nguyệt giáng lâm, đại khái cũng chỉ chính nó —— từ khía cạnh nhìn lại, bán cầu tròn trịa đúng là giống như một vầng trăng tròn không hoàn chỉnh.

Angela từng thử cầu nguyện với nó nhưng không có đạt được bất kỳ đáp lại nào, nó chỉ lẳng lặng trôi nổi ở bên trong bóng tối đó, giống như đang chờ đợi kết quả sau cùng của Trận Chiến Thần Ý.

Chính vì vậy, nàng mới cảm thấy rất phẫn nộ với Isabella, nó sẽ không che chở bất luận kẻ nào... tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận được rõ ràng, đối với thần linh, nhân loại không có ý nghĩa.

Sau khi rút ý thức ra ngoài, Angela đưa mắt nhìn ba bức tranh bên dưới.

Nàng tin tưởng, sở dĩ trận chiến tranh cứ cách hơn bốn trăm năm thì sẽ bộc phát một lần lại được xem là Trận Chiến Thần Ý, chắc chắn không thể không liên quan đến nội dung trong ba bức tranh này.

Trong bí sử giáo hội ghi chép suy đoán về tranh vẽ của các đời lãnh tụ Hội Liên Hợp và Giáo hoàng, phần lớn đều có chung một kết quả, đó là nơi kết thúc chiến tranh sẽ nằm trong ba bức tranh.

Bình Luận (0)
Comment