The Pretty chậm rãi tới gần bến tàu, Tilly đi ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền, chỉ thấy bến tàu đã có nhiều phù thủy đứng đón.
"Đại nhân Tilly, rốt cục ngài cũng về đến rồi!" Marye mượn nhờ Người Hầu Ma Lực trợ giúp, là người đầu tiên nhào tới.
"A, thật là giảo hoạt!" Honey reo lên.
"Đúng đấy, Track đâu? Mau mở cửa ra để chúng ta cũng qua đó!" Shadow hô theo.
"Đừng làm rộn, năng lực của ta không phải để cho các ngươi dùng để quấy rối đại nhân Tilly!"
Trong đám người lập tức bộc phát ra một loạt tiếng cười vui, có thể thấy nét tươi cười thật lòng từ trên mặt mọi người, Tilly cảm thấy hậm hực trong lòng mấy ngày qua cũng tiêu tán không ít.
Cho dù như thế nào, nơi này mới là quê hương của nàng, một cái quốc gia do phù thủy xây dựng.
Đi đến bến tàu, Camila Darry đi lên đón: “Ngài đi lâu quá, ta cứ sợ là ngài sẽ không về nữa."
"Sao lại như vậy được." Tilly cười nói: "Ta chỉ không ngờ tới lần Tà Ma Chi Nguyệt này sẽ kéo dài như vậy. Như thế nào, Đảo Trầm Thụy vẫn ổn chứ?"
"Đương nhiên, ngài đã giao nó cho ta, đương nhiên ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài." Camila xoa ngực nói: "Dù sao cũng phải nói hết thảy tình huống đều có chỗ chuyển biến tốt đẹp, mở "Ma Chú Ngủ Say" đúng là một ý đồ không tồi. Nội dung kỹ càng ta sẽ báo cáo với ngài sao, nhưng mà bây giờ... vẫn nên để ngài lại cho toàn thể phù thủy đi." Nàng trừng mắt nhìn: "Nếu không ta sẽ bị các nàng nuốt sống."
Làm quý tộc lớn xuất thân từ vương đô, Camila rất am hiểu quản lý hành chính, cũng là người chấp hành chủ yếu trong hành động triệu tập phù thủy của Tilly, chính là vì có nàng nên Tilly mới dám rời khỏi Fiordland trong thời gian dài, đến Tây cảnh vương quốc tìm tòi hư thực.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đi ngang qua "đại quản gia Đảo Trầm Thụy", vừa giơ tay với mọi người thì đã bị các phù thủy cùng tiến lên bao vây lại.
"Điện hạ, ngài có gặp được ca ca không, hắn đối xử với ngài như thế nào?"
"Nghe nói trong thị trấn cũng có tổ chức phù thủy, các nàng sẽ tới sống chung với chúng ta sao?"
"Nhân dân ở thị trấn hoang vắng đó thật sự không thiếu ăn mặc, đều ở trong nhà mới sao?"
"Ngài về là tốt rồi, tất cả mọi người rất nhớ ngài."
Tilly lần lượt đáp lại những câu hỏi và tâm tình lo lắng của mọi người, cho đến khi Shavi ôm một đống sách bay lên bến tàu, mọi người mới dời sự chú ý đến đám ‘bảo vật vô giá’ này.
"Đây là cái gì?" Có người hiếu kỳ nói.
"Văn hiến trong di tích cổ đại?"
"Nhìn kiểu gì cũng không giống, trang sách còn mới, đại khái là sách truyền kỳ?"
"Hay là kịch bản? Nói thật, đã lâu ta chưa xem biểu diễn kịch."
"A... nhưng ta không biết chữ, làm sao bây giờ?"
Tilly vẫy tay, ra hiệu cho tất cả mọi người tạm thời yên tĩnh lại: "Đây là món quà Roland Wimbledon điện hạ tặng cho các ngươi —— bao gồm sách đọc viết, toán học sơ cấp và lý thuyết tự nhiên! Nói một cách đơn giản, bọn chúng là tri thức!"
"Tri... thức?"
Đa số phù thủy đều tỏ vẻ khó hiểu, chỉ có mấy quý tộc phù thủy bao gồm Camila kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngài muốn dạy học thức cho mọi người?"
Tilly khẽ gật đầu: "Đây cũng là đường tắt duy nhất để chúng ta tăng năng lực của bản thân lên."
Roland từng nói, phổ cập giáo dục không phải là một chuyện dễ thực hiện, nó cần tốn một lượng lớn tiền tài và thời gian —— khi mọi người bỏ công việc trong tay ra, mở sách vở ra học tập nên đọc viết như thế nào thì có nghĩa là trong lãnh địa tạm thời mất đi một phần sức lao động, mặt khác cổ vũ bọn họ tích cực học tập cũng cần kim tiền ủng hộ, lại thêm tiền lương cho giáo viên và xây dựng trường học, hợp lại cùng nhau thì không phải một con số nhỏ. Mấu chốt nhất là nó không giống buôn bán, sẽ không hiện ra hiệu quả ngay lập tức, cần người chấp chính áp dụng liên tục.
Nhưng thay đổi nó mang tới khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, đối với người bình thường là như thế, đối phù thủy thì hiệu quả càng mạnh, điểm này, Tilly đã thấy được ở Biên Thùy Trấn. Trước khi chưa đến Tây cảnh, nàng chưa hề nghĩ tới một đám bình dân phổ thông cũng có thể tỏa ra sức sống như thế.
Trở lại hành cung, nàng đang chuẩn bị dựa theo cách làm của Scroll bắt đầu bố trí kế hoạch phổ cập giáo dục, Ashes gõ cửa một cái: "Thunder muốn gặp ngươi."
"Ha ha, đã lâu không gặp, Tilly điện hạ." Thunder vẫn như cũ, nụ cười cởi mở, thân thiết: "Như thế nào, lần đến Tây cảnh này đã giải quyết được bối rối trong lòng ngài sao?"
"Nói thật, ta không có tìm được câu trả lời." Tilly cười lắc đầu: "Hắn vẫn có giấu diếm ta. Chỉ là thế cục bây giờ, những chuyện này không còn quan trọng như vậy nữa... đúng rồi, ngươi biết ma quỷ không?"
"Quái vật xuất hiện từ trong địa ngục?" Thunder nhíu mày nói: "Trong sử thi và truyền kỳ thường xuyên nhắc tới, kỵ sĩ anh dũng đứng ra, dùng trường mâu dính máu rồng mới có thể giết chết những kẻ địch hung tàn mà kinh khủng này."
"Lần này, bọn chúng không còn là kẻ địch trên sách rồi." Nàng thở ra một hơi.
"Ặc... có ý gì?"
"Ta không rõ những cự long đó có tồn tại hay không, nhưng ma quỷ —— bọn chúng là thật." Tilly nói sơ chuyện phù thủy của Hội Liên Hợp và Trận Chiến Thần Ý lại một lần: "Vị trí của bốn vương quốc lớn chỉ là vùng đất man hoang ở quá khứ, nếu lần này thua nữa thì nhân loại sẽ không còn đường lui nữa."
"Vậy mà lại có chuyện như vậy!" Thunder không nói lời nào, cho đến sau khi nghe xong mới thán phục nói: "Di tích trải rộng các nơi đều đến từ phù thủy, mà Biên Thùy Trấn lại tìm được một vị phù thủy viễn cổ hơn bốn trăm năm trước? Chuyện này. . . thật là không thể tưởng tượng nổi! Lần này ngươi xuất hành, biết được bí mật còn nhiều hơn những gì ta đã trải qua trong bao nhiêu năm nay!"
Tilly hơi sững sờ: "Ngươi không sợ?"
"Sợ hãi? Đương nhiên sẽ có..." Hắn hưng phấn nói: "Nhưng mà so với ước muốn thăm dò cháy hừng hực trong lòng ta, chút sợ hãi ấy không đáng kể chút nào! Gặp quỷ, ta rất muốn tự mình đi Greyfort một chuyến, gặp vị ‘di tích sống’ đó!"
Ngũ vương nữ có chút dở khóc dở cười, mục đích chủ yếu khi đến Tây cảnh là vì gặp Akesha mà không phải là con gái mình, nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn cho Lightning.
"Nếu như không có lần ra biển này, sợ là danh hiệu nhà thám hiểm vĩ đại nhất Fiordland phải tặng lại cho ngươi." Thunder cảm thán, sau một lúc mới nói: “Nhưng mà... ta cũng phát hiện một thứ cực kỳ không bình thường."
"Mời nói."
"Ta đi đến "đường biển" phía đông lần nữa."
"Đường biển?" Tilly không hiểu hỏi: "Đó là cái gì?"
"À quên, lần trước ta trở về thì ngài còn ở Biên Thùy Trấn." Hắn sờ cái ót: "Đó là một vách núi do nước biển tạo thành, chia mặt biển thành hai cái mặt phẳng, nhưng thuyền lại có thể tự do đi lại trên đó, giống như là... nhện leo tường."
"Cái gì, không thể nào như vậy được!"
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy thì phản ứng giống như ngài, nhưng mà đường biển thật sự tồn tại." Thunder đắc ý nói: "Càng không thể tưởng tượng nổi chính là ta điều khiển The Spirit vượt qua đường biển, cũng may mắn tận mắt thấy toàn bộ quá trình thủy triều một lần —— không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không tưởng tượng nổi cảnh tượng lúc đó hùng vĩ cỡ nào. Tốc độ nước biển chảy dần dần tăng nhanh, cuối cùng chảy xuống vách núi, tới nơi thấp hơn, nếu không phải Người Hầu Ma Lực của Marye bảo vệ thuyền thì sợ là The Spirit sẽ bị đánh đứt ra làm hai!"
"Ta quay vô lăng để mũi thuyền hướng thẳng theo hướng nước chảy tới, lúc đó vừa khéo gió lớn nổi lên, cả hai được duy trì ở trạng thái cân bằng rất mong manh. The Spirit không thể tiến lên dù chỉ một chút, nhưng cũng không bị dòng nước kéo xuống vách núi." Hắn nói đến đây thì thở dốc một hơi, dường như nhớ lại cảm giác phấn khích lúc đó: "Tất nhiên, đường biển cũng không phải là một vách núi thực sự, chúng ta đều biết thác nước có hình dạng như thế nào, một bức màn nước rơi xuống và nước bắn tung tóe, còn có tiếng gầm rú của dòng nước chảy xiết — nhưng chẳng có gì ở đó ngoài dòng nước chảy xiết. Ta biết rõ, ngay cả khi The Spirit bị đẩy xuống dòng nước thì sẽ giống như đang bò lên, đi tới phía địa thế hơi thấp hơn.”
"Sau đó thì sao?" Tilly không kịp chờ đợi hỏi.
"Sau đó biển Whirlpool bị lấp đầy —— chỉ có đứng ở trên đường biển mới có thể thấy rõ hết thảy." Thunder nói nhỏ: "Tam Thần trên cao, ta không biết phải hình dung cảm giác chấn kinh lúc đó như thế nào, đương biển cao từ mấy chục trượng biến thành mấy trượng, mặt biển phía dưới dâng lên, đây là mới là chân tướng của thủy triều!"