Mấy hơi sau khi ánh lửa hiện lên hắn mới nghe được một tiếng sấm rền.
Tiếng sấm từ rất xa truyền lại, âm điệu không cao nhưng vẫn hùng hậu. Nương theo tiếng đó là một cột đất, vừa khéo vị trí là bên cạnh nhà gỗ kích nổ bột tuyết.
"Vừa mới xảy ra chuyện gì?"
"Bột tuyết bị dẫn nổ?"
"Không giống, hình như là chiếc thuyền đó làm."
"Nói đùa cái gì chứ, khoảng cách này có chừng một dặm."
Các kỵ sĩ bàn tán ầm ĩ, mà Verassi nhíu mày, chẳng lẽ... đối phương đã phát hiện có mờ ám?
Từ các tin tình báo thu thập được từ nhiều con đường khác nhau cho thấy, phản vương có được vũ khí bột tuyết mạnh mẽ, bọn chúng cho dù là tầm bắn hay là độ chính xác đều vượt qua những ống sắt do đám thợ rèn ở vương đô đúc ra. Bởi vậy từ khi bắt đầu thì bệ hạ đã quyết định không đối kháng chính diện mà là áp dụng mai phục bằng thùng chứa bột tuyết nổ, để những vũ khí đó không chỗ phát huy. Mặt khác, ánh lửa phát ra từ đầu thuyền hẳn là súng đạn bản phóng đại, bọn chúng có thể chứa càng nhiều bột tuyết, quả tạ bắn ra uy lực cũng lớn hơn, chỉ là độ khó khi chế tạo khó hơn súng đạn cầm tay nhiều, tập hợp đủ thợ rèn toàn thành bận rộn một mùa đông, kết quả thứ làm ra được còn kém hơn máy ném đá.
Cũng không lâu lắm, ánh lửa xuất hiện lần nữa, cũng là tiếng nổ trầm thấp, lần này cột đất dán chặt lấy nhà gỗ dâng lên, bùn đất vẩy ra nện vào nóc lều.
Suy đoán đúng, rõ ràng đối phương nhắm vào căn phòng này bọn họ đã phát hiện bột tuyết chôn giấu ở xung quanh bến tàu! Cứ như vậy, kế hoạch phục kích của Deflick bệ hạ chính là thùng rỗng kêu to, Verassi thầm nghĩ, nói không chừng bọn họ có cơ hội chạm đến tường thành thật.
Như vậy rốt cuộc là vũ khí bột tuyết hung mãnh hơn hay là tường thành vương đô kiên cố hơn, sau trận chiến này thì sẽ có kết quả.
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang thật lớn vang lên trên đầu tường.
Tiếng cực to, giống như kinh lôi trực tiếp nổ tung ở bên tai!
Mặt đất phía trước bến tàu bỗng dâng lên thành một ngọn núi nhỏ, vô số bùn đất và hòn đá bị quăng cao lên, khói đặc và sương trắng từ trong đất bùn bắn ra, tạo thành khối không khí dạng mây mù. Rung động dữ dội quét sạch mặt đất, đỉnh tường thành lắc lư trong chốc lát, Verassi vô thức ngồi xổm người xuống, mà dưới chân Skar lắc một cái, ngã bên cạnh hắn.
Bùn đất bay tới giữa không trung như mưa to rơi xuống, đập xuống đất nhưng không nghe được đến kỳ tiếng gì, tai Verassi ông lên, qua một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh từ rung động bất thình lình.
Gặp quỷ, tên ngu xuẩn đó lại không đợi cờ hiệu mà kích nổ tất cả bột tuyết!
Mặt đất vốn bằng phẳng giờ phút này giống như là bị thứ gì gặm cắn, khắp nơi đều là mấp mô, nhiệt khí và khói trắng vẫn không ngừng từ trong bùn đen lỏng lẻo toát ra, trong không khí tràn ngập hương vị khói lửa.
Verassi nhô nửa cái đầu ra khỏi tường, chỉ thấy phương xa, đội tàu lại bắt đầu chuyển động, xếp thành một hàng xuất phát đến bến tàu. Mà dân binh vốn được làm mồi nhử hoặc là tê liệt ngã xuống bến tàu hoặc là vứt vũ khí bắt đầu chạy tứ phía.
"Rốt cuộc là người nào chịu trách nhiệm nhóm lửa ?" Skar thẹn quá thành giận túm lấy vệ binh bên cạnh: "Ta muốn vặn đầu hắn xuống!"
"Đó là người điện hạ an bài." Kỵ sĩ Cương Tâm quát lớn: "Nhìn kĩ cho ta, bh sẽ lập tức lên bờ, chuẩn bị kéo cờ lam."
Hi vọng tên trốn ở trong kho hàng có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn nghĩ.
Kết quả cho đến khi toàn bộ nhân viên của đối phương leo lên đất liền thì khu bến tàu cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Vừa rồi, khi tiếng nổ kinh thiên động địa đó vang lên, Ellen Abe đang lau chùi bội kiếm của mình, nổ vang lớn và rung động khc hắn cả kinh suýt chút có thất thủ ném chuôi kiếm đi.
Dù cho biết trước sẽ có chuyện như vậy nhưng hắn vẫn không ngờ đến khi bột tuyết nổ sẽ có thanh thế kinh người như thế.
Đây là ở ngoài hai ba dặm, nếu như ở trong cạm bẫy thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Hắn trấn an thú cưỡi xao động bất an, thu kiếm vào vỏ, ra hiệu cho đội kỵ binh sau lưng: "Chờ một chút cửa vừa mở ra thì các ngươi theo ta công kích, đừng giữ lại mã lực, phía sau bọn họ chính là kênh đào!"
Đám người còn chưa từ khôi phục lại sau tiếng lôi minh chấn nhiếp, kinh nghi bất định trả lời.
Ellen cao giọng nói: "Đây là cạm bẫy bệ hạ thiết trí, lôi đình chi nộ là trừng phạt đối thủ mà không phải chúng ta! Giữ vững tinh thần, bọn họ đã không còn đường lui!"
"Vâng..." Lần này, câu trả lời vang hơn một chút.
Mà đám lính đánh thuê sau lưng vẫn dáng vẻ mờ mịt, Ellen khinh thường lắc đầu, lúc đầu hắn không có xem những người này ra gì, chỉ là theo sau thu dọn tàn cuộc thôi.
Nhưng mà qua một hồi lâu, cửa thành vẫn chưa mở ra.
Có chuyện gì? Hắn có chút lo nghĩ nhìn về phía đỉnh tường thành, nhưng kỵ sĩ Cương Tâm cũng không có cho ra chỉ lệnh gì, công kích mới có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, hắn lại không thể rời khỏi vị trí phòng giữ để đi lên hỏi thăm tình huống. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đột nhiên, hắn lại nghe được một tiếng vang trầm, tiếng vang giống như từ chỗ rất xa vọng lại, nếu như nhớ không lầm thì đó là công kích của kẻ địch.
Rốt cuộc kế hoạch xảy ra sơ suất gì? Chẳng lẽ cạm bẫy bột tuyết không khiến cho đối phương tán loạn mà chạy?
Khi hắn cảm thấy nôn nóng, một tiếng gió kỳ quái vang lên, Ellen còn chưa kịp nghĩ lại thì gạch xanh của cửa thành đột nhiên vỡ toang ra!
Xoạt xoạt!
Cặn đá bay ra, trong lúc nhất thời bắn tung tóe khắp nơi, hắn cảm thấy bên hông tê rần, cứng ngắc rơi xuống dưới ngựa, mà ngựa bị hoảng sợ, trong lúc chạy trốn lại đạp trúng bắp đùi của hắn.
Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn kêu lớn: "A, chân của ta!"
"Đội trưởng!"
"Đại nhân Ellen!"
Hai tên tùy tùng lập tức xúm lại.
"Khống chế đội ngũ lại, đừng cho bọn họ tán loạn!"
Ellen nhịn cảm giác đau nhói, hô lớn.
Đội kỵ binh rơi vào hỗn loạn, ai cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhao nhao phóng ngựa tránh né, tùy tùng khàn giọng hô to cũng khó có thể ngăn chặn biến cố bất thình lình.
Hắn cố hết sức muốn đứng lên nhưng thử mấy lần cũng không thể thành công, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bắp đùi của mình vặn vẹo thành một hình dạng quỷ dị, chỗ thủng máu thịt be bét, hộ giáp biến hình lệch qua một bên, mà xương gãy màu trắng xé toang da thịt và quần, lộ ra gần nửa đoạn, trên đó còn có từng sợi thịt nát.
Trong lòng Ellen nhất thời lạnh buốt, kiếp sống kỵ sĩ của mình coi như xong.
Mà lúc này, tiếng gió quái dị đó lại vang lên.
Lần này, nơi xảy ra dị biến chính là cửa thành.
Hắn tận mắt thấy hai tên vệ binh thủ ở sau cửa thành bị một đám mảnh vụn bao lấy trong nháy mắt, gỗ tứ tán và mảnh đá bay lên như ong vỡ tổ đảo qua, khi bụi bặm tiêu tán, Ellen hãi hùng phát hiện, nửa người trên của hai người như là bị lưỡi dao lột, máu tươi hỗn hợp nội tạng đỏ lục giao nhau văng đầy đất. Phía sau bọn họ còn có năm sáu tên kỵ binh ngã xuống, những mảnh vụng bình thường hoàn toàn vô hại đó, giờ phút này lại thành lợi khí đoạt mệnh, giống như là đao đâm vào thân thể, mà hòn đá lớn chừng ngọn cái lại có thể xuyên thủng hộ giáp!
Trên cửa thành dày gần hai thước cũng xuất hiện một cái khe to bằng chậu rửa mặt, mà giờ phút này kẻ địch vẫn ở xa hơn ba dặm!
"Ma quỷ, địch nhân là ma quỷ!"
Không biết là ai hô một tiếng, hiện trường vốn đã hỗn loạn sôi trào trong nháy mắt.
Kỵ binh vốn chuẩn bị công kích nhao nhao quay đầu ngựa lại, vội vã chạy về hậu phương, sau đó đuổi kịp lính đánh thuê chạy trốn thì khiến cho rối loạn, giẫm đạm lên nhau lần nữa. Trong nháy mắt, thế cục dưới tường thành Tây đã trở nên không thể khống chế.