"Điện hạ, khu bến thuyền có một đội ngũ đóng giữ." Phụ trách giám sát tình huống địch, Lightning báo cáo: "Nhân số khoảng một trăm người, nhìn cách ăn mặc giống như là dân binh."
"Chỉ có trăm người?" Roland cảm thấy kinh ngạc, Deflick sẽ bố trí phòng ngự ở vùng ngoại ô bến thuyền cũng không kỳ quái, hạm đội lớn một đường chạy qua Redwater City và Silverlight City, chắc chắn sẽ bị người có lòng chú ý tới. Tuy tốc độ của thuyền hơi nước nhanh hơn thuyền buồm rất nhiều, chỉ dùng năm ngày thì đã hoàn thành lộ trình một tuần lễ của loại sau, nhưng vẫn kém người liên tục thay ngựa, không dừng ngủ đêm đưa tin tức, chứ đừng nói chi là dùng bồ câu đưa tin —— nếu như thám tử của tân vương dùng bồ câu đưa tin truyền tin tức thì đại khái Deflick có thể nhận được tin tức sớm hai ba ngày.
Nhưng mà đối phương chỉ phái ra một trăm người phòng thủ bến thuyền thì khiến cho người ta bất ngờ, theo Roland nghĩ, trận chiến đấu thứ nhất hẳn là sẽ ở gần bến thuyền, vì ngăn cản bộ đội của mình thuận lợi đổ bộ, hai bên bờ sông đều sẽ bố trí người bắn nỏ và hỏa thương, thậm chí còn có khả năng sẽ dựng máy ném đá, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn xây dựng hạm pháo nội hà trước khi thế công mùa xuân tới. Vận chuyển đường thủy hiệu suất vượt xa hành quân lục địa, nhưng cũng sẽ bị giới hạn bởi bến thuyền và dễ dàng bị dự đoán bố trí mai phục, mà nếu như có năng lực công kích lục địa thì hắn có thể tuỳ tiện đánh tan phục binh của quân địch, mở ra địa điểm đổ bộ an toàn.
Mà hình như đối phương từ bỏ "ưu thế lớn" nửa đường công kích, từ kết quả thì chính xác, nhưng theo lý thì không hợp lý —— Deflick không thể nào biết được tầm bắn và uy lực của hạm pháo một trăm năm mươi hai milimet.
Nghĩ như vậy, Roland gọi Sylvia qua: "Trên người dân binh có đem theo thuốc cuồng hóa không?"
Sylvia triệu hồi ra Đôi Mắt Ma Lực quan sát một đợt: "Ta không có tìm được thứ như thuốc, một số người trong số bọn họ ngay cả vũ khí cũng không được phân phối đầy đủ, nhưng mà... hình như trong đất có chút kì quái."
"Trong đất?"
"Bọn họ chôn vài thứ trong lòng đất... trên bến thuyền cũng có." Sylvia nhíu mày nói: "Là cái hũ và thùng gỗ... bên trong chứa bột phấn màu đen xám."
"Đây là... thuốc nổ?" Nightingale không nhịn được lên tiếng nói.
"Thì ra là thế, như vậy thì có thể hiểu được." Roland ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Đội ngũ dân binh chừng một trăm người chỉ là mồi nhử Deflick phái tới hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, mục đích thực sự là muốn cho chúng ta túm lấy cơ hội khó có này mà cập bờ đổ bộ, công chiếm bến thuyền, sau đó dẫn nổ thuốc nổ, đưa chúng ta và cả bến thuyền đi chầu trời."
Mặc dù nói nhẹ nhõm nhưng trong lòng của hắn lại không nghĩ như vậy, loại chiến thuật địa lôi chiến xưa cũ này đúng là một cái kế hoạch không tệ, cho dù mình nhìn ra mánh khóe thì cũng gần như phải xuống thuyền —— đã lựa chọn đi đường thủy, bến thuyền chính là đường phải qua, hiển nhiên Deflick cũng nhận ra được được điểm này. Chỉ là hắn không có ý định chính diện phòng thủ mà là vụng trộm thiết lập mai phục, đánh cho mình trở tay không kịp. Nếu như không phải có Sylvia, nói không chừng mình sẽ bị thiệt thòi lớn.
Nhưng mà nếu như đã phát hiện sớm, giải quyết vẫn rất dễ dàng, không có kỹ thuật dẫn nổ vô tuyến, chắc chắn Deflick sẽ bố trí nhân viên châm lửa gần nơi chôn thùng thuốc nổ, chỉ cần tiêu diệt bọn họ sớm là được. Cho dù như thế nào thì nhất định phải bảo vệ được bến thuyền, nếu không hoả pháo và đạn dược đều khó mà vận chuyển lên lục địa được.
Dưới sự quan sát kín đáo của Sylvia, Roland phát hiện hai nơi có thể là nơi nhóm lửa, một cái ở trong một túp lều bên cạnh bến thuyền, lòng đất có một ống sắt thông tới thùng thuốc nổ gần nhất, một cái khác ở trong kho hàng bến thuyền. Cả hai điểm giống nhau ở chỗ đều có Thần Phạt Chi Thạch tạo thành lỗ đen không ánh sáng.
Sau khi thương lượng kết quả với Iron Axe một phen, không lâu sau kế hoạch tác được xác định.
Đầu tiên là để Nightingale chui vào nhà kho, lặng lẽ xử lý người nhóm lửa, cũng giữ vững cửa lớn, phòng ngừa có thể sẽ có người dự bị xâm nhập nhóm lửa thuốc nổ. Sau đó lại dùng hạm pháo phá hủy túp lều, cho dù có khiến cho thứ dưới nền đất nổ sớm cũng không sao —— chỉ cần bến thuyền bình yên vô sự là được.
Dựa ở tường thành thành Tây vương đô, kỵ sĩ Cương Tâm Verassi giơ kính quan sát lên, quan sát động tĩnh trên kênh đào.
Kênh đào dài nhỏ giống như một sợi tơ vàng chiếu lấp lánh, len lỏi qua những cánh đồng nâu và trắng, tuyết đã tan gần hết, để lộ ra màu xanh non dịu dàng của đất, đó là bằng chứng cho thấy cỏ đang đâm chồi nảy lộc và vạn vật phục hồi —— cảnh sắc như vậy, cho dù thưởng thức lúc nào thì cũng đều là cảnh đẹp ý vui. Thứ không hài hòa duy nhất chính là từng làn khói đen tung bay trên kênh đào.
Đó là đội tàu của phản vương Roland Wimbledon.
Không nghĩ tới hắn dám phát động công kích vương đô thật.
Chuyện này khiến Verassi cảm thấy buồn cười, sau đó cũng kính nể.
Đô thành này từ khi thành lập cho đến giờ, trong hơn hai trăm năm, chưa từng tao ngộ một lần tập kích nào, bất kỳ kẻ địch nào nhìn thấy tường thành đá xanh nguy nga to lớn của nó thì đều sẽ không còn dũng khí tấn công. Không phải tất cả mọi người đều có can đảm phân cao thấp ở sân bãi mà kẻ địch chiếm ưu thế.
Ít nhất Deflick Wimbledon không có.
Đáng tiếc đối phương là kẻ địch của mình.
Kỵ sĩ lấy vinh quang làm trọng, hắn thân là kỵ sĩ thủ hộ vương đô, được trao trách nhiệm bảo vệ đô thành, nhất định phải thực hiện trách nhiệm của mình tới cùng.
"Tước sĩ, đội tàu của phản vương đến rồi!" Một tùy tùng chạy lên đầu thành.
"Đừng ồn ào, ta thấy rồi." Verassi buông kính quan sát xuống, phun một ngụm nước bọt: "Truyền mệnh lệnh của ta, đội kỵ binh thứ nhất và đội kỵ binh thứ hai lên ngựa chờ lệnh ở sau cửa thành, về phần đám lính đánh thuê đó thì để bọn họ theo sát đội kỵ binh là được, đến lúc đó thuốc nổ nổ thì đừng tiểu trong quần. Mặt khác, chảo dầu cũng phải nấu lên, mặc dù ta không cho rằng bọn họ có năng lực chạm đến tường thành này."
Kỵ sĩ xung quanh lập tức cười váng lên.
Dựa theo kế hoạch, chờ bộ đội của phản vương chiếm lấy bến thuyền, trên tường thành sẽ vẫy cờ, lúc này sẽ dẫn nổ bột tuyết cương liệt chôn ở xung quanh bến thuyền, chắc chắn sẽ khiến cho đối thủ tổn thất nặng nề, trận cước đại loạn. Lúc này lại mở cửa thành ra, cho kỵ binh công kích, như vậy là có thể đặt vững thắng cục.
"Đám nhà quê ở Tây cảnh, đại khái là cho là vương đô không khác gì nơi hoành tráng nhất chỗ bọn họ là cứ điểm Epic, dựng một cái thang là có thể cướp được." Kỵ sĩ Cánh Sắt Skar nói: “Ta cảm thấy ngươi có thể tiết kiệm số củi này, đem về nhà đốt."
"Lo trước khỏi hoạ thôi." Đúng là một tên ngu xuẩn, trong lòng tước sĩ thầm nghĩ, cho dù là dầu sôi, đá không phát huy được tác dụng thì cũng phải bày ra cho Deflick bệ hạ nhìn một cái —— chỉ vì kẻ địch không công được vào mà tùy tiện ứng phó, loại tâm thái chủ quan khinh địch này sớm muộn gì cũng sẽ bị bệ hạ đá ra khỏi đoàn kỵ sĩ vương thành.
Hắn lại giơ kính quan sát lên, chỉ thấy hàng thuyền không buồm đầu tiên của đội tàu đã thoát ly khỏi đội, một mình lái tới bến thuyền. Lửa đen tỏa ra từ đỉnh đầu nó cách vài dặm cũng có thể nhìn thấy được, bên cạnh mạn thuyền không có mái chèo, cũng không rõ ràng rốt cuộc là di chuyển bằng cách nào. Nhưng mà những chuyện này đều là râu ria, cho dù thuyền có quái dị như thế nào thì cũng không thể lên bờ chiến đấu.
Chiếc thuyền đó dần dần giảm tốc, cuối cùng chậm rãi dừng ở bờ bên kia bến thuyền.
"Bọn họ muốn làm cái gì?" Skar nhíu mày nói: "Chẳng lẽ muốn đổ bộ bên kia bờ sông? Không phải là dân binh chỉ khoảng trăm người thì đã dọa cho phản vương điện sợ đó chứ?"
Verassi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, người bình thường nhìn thấy bến thuyền phòng thủ yếu kém như thế thì hẳn là sẽ nhanh chóng chiếm lấy bến thuyền mới đúng. Hắn há to miệng, đang định nói cái gì thì phía trước chiếc thuyền quái dị đó bỗng nhiên có ánh lửa sáng lên.
Ngọn lửa màu vỏ quýt như ánh sáng ban mai tân sinh.