Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 506

Chương 506
Chương 506

Trong chốc lát, trên đường phố đã xuất hiện vô số mảnh đá nhỏ bé và tro bụi, mặt đất phát ra tiếng tiếng vang lách cách, thân hình kẻ địch chợt dừng lại, sau lưng phun ra sương máu —— luồng đạn dày đặc như là tạo thành một bức tường vô hình, ngăn được công kích của đám vệ binh cuồng hóa.

"Làm tốt lắm!"

"Làm thịt đám quái vật này!"

Nail cũng kích động nắm chặt nắm đấm, khôi giáp của kẻ địch bị súng máy hạng nặng bắn nát, xuất hiện từng đốm lửa, bắn trúng đầu và ngực bụng thì gần như là lập tức mất mạng, coi như bắn trúng tay chân cũng thành chân cụt tay đứt mà không phải là còn có thể tiếp tục chiến đấu sau khi bị bắn trúng như súng ổ quay. Mấu chốt chính là đạn bắn gần như không có khoảng dừng, dù cho bắn hụt hai ba phát cũng không quan trọng.

Khi tiếng súng dừng lại, trên nòng súng bốc lên khói trắng. Quân cuồng hóa để lại thi thể đầy mặt đất, hoảng hốt lui về phía sau, mà những người trúng đạn chưa chết, hoàn toàn đánh mất năng lực hành động thì nằm trên mặt đất kêu rên rên rỉ, trong mắt bọn họ, Nail thấy được sợ hãi.

"Giơ súng!" Đội trưởng hung hăng quát.

Nhớ tới tên đồng đội bị chém thành hai trước mặt mình, Nail không chút do dự giơ súng trường lên.

Sau khi dọn dẹp con đường, rốt cục đội ngũ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Khi năm đội đột kích đến cửa vương cung thì lập tức dựa theo yêu cầu huấn luyện tạm thời xây dựng trận địa xạ kích, đồng thời giám sát động tĩnh từ các đường đi khác —— vì phòng ngừa bị bao bọc trước sau, lần này đội ngũ tiến đánh nội thành bị chia thành ba liên đội, phân biệt từ ba con đường đi chủ yếu tiến về phía trước, hỗ trợ lẫn nhau, như vậy thì cho dù kẻ địch đi vòng từ hướng nào thì đều sẽ bị Đệ Nhất Quân chặn đánh.

Nhưng Nail phát hiện, kế hoạch áp dụng không được thuận lợi như huấn luyện, đường đi phía nam bị đốt cháy, gần như không thể đi qua, mà phía bên mình lại gặp chướng ngại bằng đá vụn mà pháo dã chiến khó mà vượt qua được, đánh một hồi thì đội ngũ phân tán ra. Gặp phải phản công mạnh mẽ thì các đội viên hoàn toàn không để ý tới đông tây nam bắc, cũng quên quan sát cờ tín hiệu của tiểu thư Lightning, thậm chí một đội đột kích vốn thuộc về liên đội mình cũng không biết tung tích, có thể nghe được tiếng súng khắp nơi trong vùng nội thành.

Cũng may cuối cùng bọn họ là đội thứ nhất chạy tới chỗ tập hợp.

Sau nửa canh giờ, các liên đội cũng lần lượt đến cửa vào hoàng cung, pháo dã chiến cũng chậm rãi đẩy tới.

Khinh khí cầu lại bay đến phía trên hoàng cung, theo bốn viên bom nổ tường vây và cửa sắt thành bình địa, đợt công kích cuối cùng bắt đầu.

"Bệ hạ, bọn họ đã đến cửa cung điện, mau chạy đi!" Ngự tiền thị vệ Osborn lo lắng nói: "Không đi nữa thì không kịp rồi!"

Deflick ngồi yên trên giường lớn tẩm cung, im lặng không nói. Lúc ấy phụ thân kết thúc sinh mệnh của mình ở chỗ này, mà bây giờ hình như đến phiên hắn.

Mượn nhờ cái chết của Wimbledon Đệ Tam, hắn thừa cơ đẩy việc này lên đầu đại vương tử Gaulon, giải quyết mầm họa lớn nhất này, leo lên đỉnh cao quyền lực. Trong thời gian một năm sau đó, hắn tuần tự chỉnh hợp Đông cảnh và Bắc địa, đồng thời ép tam muội Garcia rời khỏi đó, tình thế nhất thời có một không hai.

Vốn cho là sớm muộn gì mình cũng sẽ lấy được Tây cảnh, nhất thống toàn bộ Greyfort chỉ là vấn đề thời gian, lại không nghĩ rằng thế cục chuyển biến sẽ đột nhiên và vội vàng không kịp chuẩn bị như thế.

Đầu tiên là quân cuồng hóa nhiều lần tập kích Biên Thùy Trấn nhưng không hề có tác dụng, tiếp theo là đột nhiên xuất hiện nổ tung khiến cho trong lòng hắn bị bóng ma bịt kín.

Sau đó ba ngày ngắn ngủi... toàn bộ ưu thế hóa thành hư không.

Khi nhận được tin tức từ Redwater City truyền đến, hắn tuyệt đối không nghĩ tới mình chỉ còn lại ba ngày chuẩn bị —— tuyết đọng ở Bắc địa còn không có tan, cày bừa vụ xuân vừa mới tiến vào giai đoạn gieo hạt, dân binh đi cường chinh các nơi thì còn sớm, mà thư cầu viện gửi tới Đông cảnh hẳn là mới vừa lọt vào trong tay công tước Đông cảnh tân nhiệm.

Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng đoàn kỵ sĩ vương đô, đội lính đánh thuê, đội tuần tra và thị vệ với tùy tùng của quý tộc xung quanh vội vàng ứng chiến, kết quả tường thành nguy nga mà vương đô vẫn lấy làm kiêu ngạo không chống nổi lấy một ngày.

"Đồ khốn kiếp!" Deflick bỗng nhiên ném mạnh ngọn nến trên tủ đầu giường xuống: "Tên đáng chết... nếu như không phải cấu kết với phù thủy, nếu như không phải gia nhập vào ma quỷ, sao ngươi có thể đánh bại ta!"

"Bệ hạ..."

"Không sai, ma quỷ!" Giọng hắn hơi chát, trong tức giận còn có một chút rung động: "Giáo hội đều là đám phế vật, tuyên bố muốn săn giết phù thủy lại vẫn bỏ qua Roland Wimbledon! Nếu như không có phù thủy thì sao súng đạn của hắn có thể mạnh mẽ hơn của ta nhiều như vậy, tại sao hắn có thể dễ dàng phát động công kích từ trên không trung? Cho dù là công tượng hay là nhà giả kim hoặc là tài phú ta đều nhiều hơn hắn mấy trăm lần! Chỉ có một lời giải thích là ma quỷ ở Địa Ngục đang trợ giúp hắn!"

Hai tiếng nổ vang lên bên dưới cung điện, cửa sổ kiếng bị chấn động đến rung động, tiếng chém giết đứt quãng mơ hồ vọng lại, đó là vệ đội sau cùng.

Không, ta còn không thể chết! Deflick hận hận nghĩ, nếu tự sát như vậy thì chẳng phải là tiện nghi cho đối phương? Người nên xuống Địa Ngục là đệ đệ của mình mới đúng.

"Chúng ta vào mật đạo trước." Hắn đứng đậy, dưới chân mềm nhũn, suýt chút lại ngã xuống, cũng may thị vệ đỡ lấy hắn.

"Vâng, thưa bệ hạ." Osborn nhẹ nhàng thở ra. Hắn cõng Deflick, chào hỏi thành viên đội thân vệ thủ ở cửa ra vào, cùng nhau đi tới lò sưởi trong tường.

Mật đạo này có sinh môn, lại có tử môn. Một khi đóng tử môn lại, cửa vào sẽ bị hoàn toàn ngăn chặn, vĩnh viễn không thể nào đi vào. Khắp nơi trong lòng đất đều có khảm Thần Phạt Chi Thạch, hơn nữa còn giấu giếm cơ quan, lại thêm đường rẽ rắc rối phức tạp, Deflick cũng không có xác minh toàn bộ —— đại khái mật đạo dưới mặt đất đã được hoàn thành từ khi xây dựng hoàng cung này.

Sáu người đi tới một căn phòng nghỉ khá lớn, tân vương kêu đội ngũ dừng lại, cho mọi người nghỉ ngơi ở đây một chút, đồng thời chờ đợi thời cơ trốn đi.

Bây giờ vẫn là ban ngày, mặc dù mật đạo có mấy cái cửa ra vào, cái dài nhất thậm chí có thể nối thẳng tới ngoài thành, nhưng bây giờ tùy tiện hành động vẫn có rất nhiều nguy hiểm. Dù sao đối phương có phù thủy có thể gánh thuốc nổ lên trời, điểm này khiến cho hắn vẫn còn khắc sâu ấn tượng.

Cách làm ổn thỏa nhất là chờ đến khi trời tối người ngủ yên mới hành động, nơi đây bị thần thạch bao trùm, cho dù là phù thủy cũng không thể chui vào.

"Nếu phải chờ tới đêm khuya mới xuất phát, ngài nằm xuống ngủ một lát đi." Ngự tiền thị vệ lấy một chồng chăn lông từ ngăn tủ bên cạnh trải xuống đất.

Deflick nằm trên thảm, mùi nấm mốc hơi ẩm ướt khiến cho hắn nhíu chặt lông mày, khẩn trương bất an và mờ mịt thất thố, hai loại cảm xúc thay phiên đánh thẳng vào trong đầu của hắn, làm như thế nào cũng khó mà ngủ được.

Sau đó phải đi đâu mới được? Bắc địa hay là Đông cảnh?

Hai bên đều có quý tộc giúp đỡ mình, công tước cũng là tân nhiệm do mình phong... nhưng bọn họ biết vương đô luân hãm thì có tuân theo mình như trước đây hay không cũng là cả một vấn đề.

Hoặc là... giáo hội?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì điên cuồng lớn lên trong đầu hắn, những quý tộc lớn đó chính là cỏ đầu tường, dù cho đệ đệ của mình có cấu kết với phù thủy thì khi đối mặt với uy hiếp, bọn họ vẫn chọn thỏa hiệp, giống như đám người ở cứ điểm Epic. Nhưng giáo hội... ít nhất bên ngoài sẽ không bỏ qua bất kỳ một phù thủy nào, chứ đừng nói chi là quý tộc nuôi dưỡng một đám phù thủy.

Tuy bọn thần côn này tự đại trì độn nhưng sẽ không ngồi nhìn thế lực ma quỷ tùy tiện lan tràn trên vương quốc Greyfort.

Nếu như giáo hội có thể thực hiện nguyện vọng báo thù cho mình, cho dù giao vương quốc của phụ thân cho bọn họ thì đã sao?

Chỉ cần... chỉ cần mình có thể tự tay đưa Roland Wimbledon lên đoạn đầu đài, lại tra tấn đám phù thủy đáng chết đó đến chết, nếu không thì hoàn toàn không nuốt trôi được cơn tức này!

Trong tia sáng mờ tối của bó đuốc, Deflick làm ra quyết định.

Xem chừng đợi đến nửa đêm, một đoàn người trực tiếp từ lối đi dài nhất đó trốn ra khỏi vương đô.

Nhưng còn chưa đi ra được nửa dặm đường thì trong đồng ruộng xung quanh sáng lên hơn trăm ánh lửa!

"Bệ hạ, chạy mau ——" Osborn chỉ nói được một nửa thì im bặt.

Lúc này, cho dù là ngôn từ gì cũng sẽ trở nên dư thừa, hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị trước, mai phục thành một vòng vây tuyệt hảo ở chỗ này, đường đi xung quanh đều bị chặn lại hết.

Trong lúc nhất thời, Deflick lòng như tro nguội, hắn đã không còn đường để trốn nữa.

Bình Luận (0)
Comment