"Bệ hạ, con đường thông tới hoàng cung đã được dọn sạch, thành thị này là của ngài!"
Iron Axe quỳ gối trước mặt Roland, vẻ mặt kích động nói.
Chiến đấu kéo dài từ hôm qua cho tới sáng sớm hôm nay, sau khi công phá cửa thành, Đệ Nhất Quân chỉ dùng hai canh giờ thì hoàn thành hai mục tiêu tác chiến chủ yếu —— cướp đoạt hoàng cung nội thành và đại giáo đường khu đông. Tiếp theo thì là quét sạch quân địch, triệt để dập tắt lực lượng phản kháng của Deflick.
Roland nhìn bốn phía, phát hiện trên mặt mọi người đều hưng phấn, cho dù là tướng sĩ Đệ Nhất Quân hay là phù thủy, cảm xúc như muốn dâng trào ra. Nếu như không phải mình còn chưa tỏ thái độ thì sợ là bọn họ đã hoan hô lên —— sau khi Deflick bị lật đổ, dù không tiến hành đại điển đăng cơ thì trong lòng bọn họ mình cũng đã trở thành quốc vương Greyfort.
Nhưng mà tâm trạng của hắn lại bình tĩnh một cách bất ngờ.
"Đô thành to lớn" đại biểu trung tâm Greyfort này cũng không thể khiến cho hắn cộng minh, hắn cũng không có cảm giác quay về cố thổ, ở trong mắt Roland, cái này chỉ là một tòa thành thị bình thường mà thôi, độ ưu tiên phát triển còn không kịp cứ điểm Epic, ý nghĩa duy nhất là... rốt cục cuộc nháo kịch tranh vương lệnh này cũng được vẽ lên dấu chấm tròn, hắn cũng có thể an tâm kinh doanh địa bàn của mình.
Đương nhiên, suy cho cùng thì thắng lợi vẫn là thắng lợi, đặc biệt là một trận đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ như thế. Tin tưởng tin tức vương đô đổi chủ sẽ nhanh chóng truyền khắp các nơi trong vương quốc, uy vọng và danh tiếng của hắn đều sẽ trèo lên bậc thang mới, có lợi thật lớn cho mời chào nhân tài và thúc đẩy cải cách tiếp theo. Đến đây, kế hoạch thế công mùa xuân chuẩn bị hơn bốn tháng đã hoàn thành hơn phân nửa, bây giờ chỉ còn lại phương nam... Roland không tự chủ được đưa mắt nhìn về phía Fallendragon Ridge, và cực nam càng xa hơn. Đó mới là nơi mà mình thật sự muốn lấy được.
Hắn thở sâu, bỏ ý nghĩ này qua một bên, cao giọng nói: "Chúng ta vào thành!"
"Vâng, thưa bệ hạ." Iron Axe cung kính đứng dậy, hạ lệnh cho binh sĩ lưu thủ đã chờ mong không thôi: "Binh chia hai đường, bảo vệ quốc vương mới của các ngươi cho tốt, xuất phát!"
Các binh sĩ cùng nhau giơ vũ khí trong tay lên, cao giọng la: "Quốc vương Wimbledon vạn tuế!"
"Quốc vương bệ hạ vạn tuế!"
Trong tiếng reo hò của Đệ Nhất Quân, Roland đi xuống quân hạm, xuất phát đến hoàng cung.
...
Xuyên qua cửa thành, trên đường phố lãnh lãnh thanh thanh, gần như không nhìn thấy bóng người nào, mặt đất vẫn giữ vết tích đại chiến, càng đến gần hoàng cung thì càng như thế.
Trong vùng nội thành, khắp nơi đều có thể nhìn thấy phòng ốc hư hại, chướng ngại vật trên đường chưa dọn dẹp sạch sẽ, chân cụt tay đứt và vết máu loang lổ. Không hề nghi ngờ, mặc dù quá trình cướp đoạt hoàng cung ngắn ngủi nhưng vẫn là một trận chiến đấu kịch liệt nhất sau khi Đệ Nhất Quân thành lập.
Nhìn đường phố đổ nát thê lương hai bên, Roland không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, trước mắt nhân số thương vong cụ thể vẫn chưa thống kê ra, nhưng mà thi thể tướng sĩ Đệ Nhất Quân vận chuyển đến hậu phương đã vượt qua hai mươi vị, đây là kết quả khi đã được Nanawa kịp thời cứu giúp. Nếu như không có cô gái nhỏ trợ giúp thì con số này ít nhất sẽ tăng gấp ba.
Bước vào khu hoàng cung, đám binh sĩ đóng giữ nơi này nhao nhao quỳ một gối xuống, trên đường thông tới cung điện, quỳ thành hai hàng chỉnh chỉnh tề tề —— chuyện này rất hiếm thấy trong Đệ Nhất Quân đã được phổ cập quân lễ. Roland không có mở miệng ngăn cản, từ vẻ mặt phấn chấn của bọn họ thì có thể nhìn ra, giờ phút này những người này không phải dùng thân phận thành viên quân đội đón tiếp mình mà là lấy thân phận con dân Greyfort gửi lời chào tới tân quốc vương.
Xuyên qua sân nhà màu xanh biếc, trong nháy mắt cảnh tượng trong trí nhớ và tất cả chung quanh trùng lặp —— ba tòa nhà bằng đá xanh xếp thành hình tam giác xung quanh khu vườn nước chảy, tạo thành lãnh địa nơi gia đình Wimbledon đã sinh sống qua nhiều thế hệ. Bên trái là sảnh trời dùng để tổ chức tiệc hoặc nghi lễ nhưng nay đã bị bom phá hủy từ trên không, chỉ còn lại hàng chục cột đá vững chắc dựng lên trời, bên phải là Tòa thị chính và thư viện, trước mắt đã bị Đệ Nhất Quân tiếp quản.
Chính giữa là Thánh Điện Tháp Đôi nguy nga nhất, cấu trúc tương tự như những tòa nhà cao tầng của đời sau, phía dưới là khối đế ba tầng hình bầu dục, rộng hơn cả thành bảo của Biên Thùy Trấn. Hai bên có hai tháp nhô cao, một tháp trong số đó được xây theo hình vương miện, tháp còn lại có hình vương miện hoàng hậu, tượng trưng cho uy quyền tối cao của hoàng tộc Greyfort. Chính giữa tòa tháp đôi, hai sợi dây cáp sắt đan chéo được kéo theo đường chéo thể hiện gia huy - họa tiết song thương. Về hình dáng và ý tưởng thiết kế, nó là một công trình xuất sắc đủ để lưu truyền muôn đời.
Dựa theo chỉ dẫn của những ký ức ngắn trong đầu, Roland từng bước leo lên cầu thang hình cung hơn trăm bậc, đi vào Thánh Điện —— trải nghiệm này cực kỳ kỳ diệu, rõ ràng là lần đầu tiên tới nơi đây nhưng lại biết được mỗi một gian nhà và mỗi một lối đi nhỏ. Trong đại điện, trừ binh sĩ cầm thương trấn thủ ra thì còn có một đám quý tộc thấp thỏm lo âu, nhìn thấy Roland xuất hiện, đám người nhao nhao quỳ xuống, cùng kêu lên cung nghênh hắn đến.
"Đều đứng lên đi."
Roland không khách khí chút nào ngồi lên vương tọa, nhìn xuống chúng nhân.
Trong số những quý tộc này, hắn nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.
Ví dụ như là đại thần tài vụ Lauren Moore, đại thần ngoại giao Burinte Flynn, đại thần pháp vụ Fero, tổng quản tình báo Marshall, ngự tiền thủ tướng hầu tước Wick vân vân.
Những người này đều là triều thần từng làm việc cho Wimbledon Đệ Tam, có ít người thậm chí có gia thế có thể truy tố đến khi gia tộc Wimbledon mới bắt đầu thành lập. Khi Deflick Wimbledon kế vị, toàn bộ những người này đều gia nhập vào tân vương, bây giờ, hiển nhiên bọn họ cũng định tiếp tục theo lệ cũ, hiệu trung với mình.
Đáng tiếc, mình cũng không cần bọn họ.
Đây không phải là một lần thương nghị mà là xét xử.
"Deflick Wimbledon dính líu đến mưu sát đại vương tử Gaulon, mưu phản phản loạn, cấu kết giáo hội, bây giờ đã bị giam cầm, chờ đợi hắn chắc chắn sẽ là nghiêm trị. Không lâu nữa, tội danh của hắn sẽ được truyền khắp toàn thành, thậm chí lãnh thổ vương quốc, các ngươi có gì muốn nói không?"
"Những tội ác này đều không thể tha thứ, ta từng khuyên can hắn nhưng không hề có tác dụng." Hầu tước Wick mở miệng nói trước: "Ngài đã xua tan mây đen ở trên đầu Greyfort, thưa bệ hạ."
Quý tộc còn lại nhao nhao hùa theo.
"Thật sao?" Roland cười lạnh hỏi: "Vậy khi hắn phạm phải những tội lớn ngập trời này, các ngươi khoanh tay đứng nhìn hay là trợ trụ vi ngược? Đừng nói cho ta các ngươi chỉ nói miệng rồi thôi.”
"Chuyện này. . ." Hầu tước nhíu mày nói: "Ngài có chỗ không biết, từ khi Deflick chấp chưởng vương vị thì đề bạt một lượng lớn thân tín, ví dụ như là Lamley, Skar và tước sĩ Morris, cho dù là điều khiển đoàn kỵ sĩ hay là cường chinh bộ đội đều không phải chúng ta có thể quản được."
"Đúng vậy, bệ hạ, xin ngài minh giám."
"Khi hắn đưa Gaulon điện hạ lên đoạn đầu đài, thậm chí còn không thông qua Tòa Thẩm Phán." Fero vừa ho khan vừa kêu oan: "Người chấp hành cũng là người của đoàn kỵ sĩ, ta hoàn toàn không thể ngăn cản hắn."
"... Cho nên chuyện xảy ra trong một năm qua đều không có liên quan gì đến các ngươi, đúng không?" Ấn tượng trong lòng của Roland với những đại thần này lại giảm xuống mấy phần —— nói là làm việc, trợ thủ cho quốc vương thì chẳng bằng nói là quần thể chỉ biết đến lợi ích của mình, là u ác tính phụ thuộc vào vương thất. Có lẽ từ khi Greyfort mới sáng lập, quý tộc đại thần đúng là trợ thủ đắc lực cho quốc vương nhưng mấy trăm năm qua, bọn họ đã hoàn toàn xơ cứng sa đọa.
"Nếu như vậy, chúng ta chơi một cái trò chơi đi."
"Trò... chơi?" Sắc mặt đám người trở nên quái dị.
"Một trò chơi ‘thẩm phán’ tên là ‘ta hỏi ngươi đáp’." Roland đảo qua quý tộc ở đây: "Nói dối thì sẽ bị đào thải, nhớ kỹ... các ngươi chỉ có một cơ hội.”